"Má ơi, đội trưởng Chu!"
"Anh ấy còn là người không vậy trời???"
"Cũng là dị năng giả như nhau, sao tôi không học được chiêu đó?!"
Trong đám người được Chu Tấn Thời dẫn theo, có không ít kẻ lần đầu tiên được chiêm ngưỡng màn ra mắt của chiêu dao nước áp suất cao. Cú bổ xuống từ không trung, chuẩn xác lấy mạng, lại kết hợp với thân pháp nhanh như sao băng — một màn biểu diễn khiến cả đám mở rộng tầm mắt về cái gọi là đỉnh cao dị năng. Nếu Chu Tấn Thời mà mặc một bộ đồ gọn nhẹ, đội thêm cái nón lá, thì nhìn y hệt mấy hiệp khách trên phim. Hoặc không thì cũng giống y chang mấy sư huynh trong truyện tu tiên.
Dù gì trong trại, ngoài Chu Tấn Thời ra thì người mạnh nhất cũng chỉ mới đạt cấp 2. Dị năng mỗi người mỗi kiểu, đúng ra chẳng thể so sánh hơn kém, nhưng Chu Tấn Thời đã khiến cả cái tiền đề ấy sụp đổ — vì không ai khác có thể vận dụng năng lực theo kiểu "thích là dùng, muốn là có" như anh cả.
Hồ Trạch Vũ với Lục Tiểu Ngũ là hai người theo Chu Tấn Thời ra ngoài thường xuyên nhất, nên giờ thấy gì cũng như chuyện cơm bữa.
Lục Tiểu Ngũ sau khi thở hồng hộc giải quyết xong hai con tang thi, tinh thần thả lỏng ra, còn rảnh rang hô với Hồ Trạch Vũ một câu từ xa:
"Chiêu đó mới chỉ là khai vị thôi! Tuyệt kỹ của đội trưởng Chu vẫn còn chưa lộ hàng đâu!"
Chiêu đó, bọn họ cũng chỉ mới được thấy đúng một lần.
Chính là lần đó, họ mới hiểu vì sao Chu Tấn Thời dù đi đâu cũng không rời thanh Thần Thuật.
Một chiêu bí truyền của đao pháp cổ, xuất hiện như tia chớp giữa đêm đen khi trại bị đàn tang thi vây hãm.
Toàn thân thanh Thần Thuật được bao phủ bởi một lớp sương lạnh mờ ảo như ánh trăng.
Nó nằm trong tay Chu Tấn Thời, không còn chỉ là một thanh đao sắc lẹm, mà như thể có linh hồn, theo sát chủ nhân tung ra khí thế như núi lở biển gầm, sấm sét đùng đoàng.
Chỉ với thanh đao ấy trong tay, dù Chu Tấn Thời có không sở hữu dị năng, anh vẫn có thể tự do tung hoành giữa bầy xác sống như chốn không người.
Trong trận ấy, toàn bộ tổn thất của trại chỉ là... một con heo nhà bị cột trước cổng — không rõ từ đâu chạy tới.
Con heo tội nghiệp bị bầy tang thi cắn cho la hét thảm thiết, tiếng kêu rợn người giữa đêm đã kịp thời cảnh báo cho mọi người, giúp Chu Tấn Thời giành được lợi thế đầu tiên.
Cũng nhờ có ảnh, mà mọi người trong trại ngoài việc bị thương nhẹ hoặc kiệt sức thì hoàn toàn không có thương vong. Không một ai bị tang thi cắn.
Ai nấy đều được an toàn trở ra. Và đêm đó, ai nấy cũng từ tận đáy lòng bái phục Chu Tấn Thời.
Dù là trung niên bốn, năm mươi tuổi, hay lũ nhóc mười mấy tuổi, thì tiếng "đội trưởng Chu" họ gọi ra đều tràn đầy tôn kính lẫn phục tùng.
Một người vừa mạnh đến mức đáng sợ, vừa thông minh, công bằng, lại có nguyên tắc — tồn tại như thế, trong tận thế này, đôi khi khiến người ta ngờ vực: ảnh có thật không vậy?
Chỉ có Hồ Trạch Vũ, Lục Tiểu Ngũ và Tưởng Tùng từng thấy Chu Tấn Thời trong ca trực đêm — người đáng lý nên nghỉ ngơi, lại quay lưng với họ, lặng lẽ nhìn sao và hút thuốc.
Anh rít thuốc điếu này nối điếu kia, tàn lửa trong đêm đen lập lòe sáng tắt như một chút cô đơn khó nói thành lời.
Đến khi điếu cuối cùng trong bao cũng hết, anh sờ túi, lôi ra một cây kẹo mút, ngậm vào miệng.
Vậy nên bọn họ hiểu — Chu Tấn Thời, cũng chỉ là một con người mà thôi.
Còn bây giờ, bảng thành tích chiến đấu của Chu Tấn Thời lại tiếp tục được nâng lên một tầm cao mới.
Bọn họ đều thấy được hy vọng — hy vọng được theo chân Chu Tấn Thời tiến về phương Nam, đến pháo đài quân đội, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đi theo đúng người, thì mới không sai đường. ...
Có mấy quả thuốc nổ do Lục Tiểu Ngũ cung cấp, Hạo Minh cùng hai người đồng hành hợp sức tiêu diệt được hơn trăm con tang thi mắc kẹt trong tòa nhà, mất kha khá thời gian.
Ngoài việc dị năng gần như cạn kiệt và thể lực tiêu hao nghiêm trọng, đội cứu viện ba người vẫn an toàn mà tiến tới được tầng 7.
Hạo Minh lúc trước đã đứng dưới lầu nhìn thấy Lý Thu từ xa. Cậu ta biết cô trốn trong phòng nào.
Hạo Minh đặt tay lên tay nắm cửa, thở còn chưa kịp đều đã đẩy nhẹ cánh cửa vốn khép hờ.
Không có ai.
Tin xấu là ân nhân của họ đã không còn ở đây nữa. Căn phòng vẫn còn mang dấu vết của đợt thây ma tràn vào. Mùi thối rữa ám khắp gian phòng, những dấu chân đẫm máu khô lại trên sàn — tất cả đều chứng minh nơi này từng bị lũ tang thi chen chúc xông vào.
Nhưng tin tốt là — thi thể của ân nhân cũng không ở đây.
Trước đó, bọn họ đã tận mắt thấy cảnh tượng Lý Thu lặng lẽ lẻn vào khách sạn qua cửa sổ ra sao, thấy rõ cô chỉ vung tay một cái là cả một hàng tang thi ngã rạp như lúa gặp bão, rồi thản nhiên xuyên qua đám tang thi dày đặc như tường thành, lên thẳng tầng 7 cứu người.
Ân nhân mạnh thế, nhất định có lá bài tủ giữ mạng.
Biết đâu bây giờ chỉ đang trốn tạm ở một phòng khác, chờ thời cơ tẩu thoát.
Cũng vì ba người Hạo Minh "chém gió" về ân nhân thần thánh quá mức, mới làm đám người của Chu Tấn Thời tò mò muốn biết mặt. Vậy nên họ mới chịu cho đi theo cùng.
"Tụi mình thử tìm các phòng khác xem." một người bạn cùng phòng của Hạo Minh lên tiếng.
Ba người lại tiếp tục lên đường.