Chương 8.3: Tôi là người, cô ta là xác sống, cậu lại giúp cô ta?

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:37

Triệu Tư Nguyên mừng rỡ, lập tức nở nụ cười, lớn tiếng gọi: "Chí Hải, anh Triệu không nhìn lầm cậu đâu! Giúp anh giải quyết Phương Kỳ, anh sẽ..." Chưa kịp nói xong, cây rìu leo núi trong tay Tô Chí Hải lại chĩa thẳng vào anh ta! Triệu Tư Nguyên giật bắn người, máu dồn lên não, nhất thời không hiểu nổi: "Cậu điên rồi à?! Tôi là người! Cô ta là tang thi! Cậu giúp cô ta?!" Không chỉ Triệu Tư Nguyên, ngay cả Phương Kỳ – người đang dốc hết sức lực chiến đấu – cũng sững người. Cô ấy cau mày nhìn Tô Chí Hải, cứ tưởng đây lại là một vở kịch do đám người này dàn dựng. Nhưng cây rìu trong tay Tô Chí Hải không hề do dự, thẳng tay bổ vào chỗ yếu nhất của Triệu Tư Nguyên – cổ và sau gáy. Một tuần cùng sinh cùng tử đủ để cậu ấy biết rõ dị năng "da đồng xương sắt" của anh ta chỉ tác động đến phần thân mình, còn đầu thì vẫn yếu như người thường. Triệu Tư Nguyên bị kẹp giữa hai phía, bị cả Phương Kỳ và Tô Chí Hải tấn công, cuối cùng cũng trúng đòn chí mạng. Máu từ đầu anh ta tuôn xối xả, chảy qua đôi mắt ti hí đầy hung ác, sắc mặt anh ta u ám chẳng khác gì màn đêm đang buông xuống. Cú đánh ấy khiến anh ta phát điên, nhưng chờ đón anh ta lại là sự công kích dữ dội hơn nữa của hai người bọn họ. Trong khi đó, dưới hồ, Thẩm Dư Thành đã lặn sâu, chỉ còn mỗi Trần Mịch trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Trần Mịch quay đầu lại, thấy tình hình trên bờ nhưng lại có vẻ đang do dự, chẳng hề có ý định lên giúp. Thứ cô ta quan tâm hơn là gói tinh hạch bị Phương Kỳ ném xuống hồ ban nãy. Cô ta nghĩ bụng, Triệu Tư Nguyên sao có thể bị đánh bại được? Một Phương Kỳ sắp chết với một Tô Chí Hải chẳng có dị năng thì làm được gì chứ? Thế là cô ta không thèm báo cho Thẩm Dư Thành còn đang ở dưới nước. Cũng vì quá tin tưởng vào Triệu Tư Nguyên, nên khi cô ta phát hiện đánh nhau trên bờ có vẻ đã dừng lại, thì... mọi chuyện đã quá muộn rồi. Khi Triệu Tư Nguyên ngã xuống, nắm đấm phải của Phương Kỳ cũng rách da tróc thịt, đầy máu. Tất nhiên, máu đó... một nửa là của cô ấy, một nửa là của Triệu Tư Nguyên. Tô Chí Hải đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, cây rìu trong tay cậu ấy cũng nhuốm đầy máu của Triệu Tư Nguyên. Nhưng khác với Phương Kỳ, cậu ấy không định lấy mạng anh ta ngay từ đầu, cậu ấy chỉ muốn giúp Phương Kỳ rút lui an toàn. Cậu ấy đang định mở miệng giục cô ấy chạy đi, thì cô ấy lại nói trước: "Cậu chạy đi đi." Phương Kỳ biết rõ dị năng của mình đã cạn sạch, phải ít nhất đến sáng mai mới khôi phục. Nhưng cô ấy cũng biết, có lẽ cô ấy không thể chờ đến được lúc đó. Cơn choáng váng ngày càng dữ dội, lúc đầu cô ấy chỉ thấy khát nước, giờ thì... cô ấy bắt đầu thèm máu của Triệu Tư Nguyên. "Chị Kỳ, chị chạy trước đi, em cản bọn họ lại cho!" Tô Chí Hải thở dốc, vừa dứt lời đã thấy Trần Mịch và Thẩm Dư Thành đang bơi vào gần bờ. Trong bụi lau, Lý Thu nhìn mà sốt ruột thay cho hai người, thầm nghĩ: "Trời ơi còn đứng đó trò chuyện, không chạy lẹ thì còn chờ gì nữa?" Phương Kỳ vứt cho Tô Chí Hải một gói nhỏ, giọng lạnh tanh: "Cầm lấy cái này. Cậu không đi ngay thì lúc tôi hóa tang thi sẽ ăn cậu đầu tiên đấy." Gói đó chính là tinh hạch thật cô ấy gom được. Gói mà cô ấy ném xuống hồ ban nãy chỉ toàn mấy viên đá lượm ven bờ, không ngờ đám kia lại ngu ngốc đến mức tin sái cổ. Lý Thu trong bụi lau muốn hét to: "Chạy lẹ đi trời ơi — đừng có đứng đó mà cảm động!!!" May thay, Tô Chí Hải chỉ khựng lại một chút, sau đó lập tức gật đầu rồi quay người bỏ chạy. Thấy cậu ấy đã chạy xa, Phương Kỳ mệt lả ngồi phịch xuống bên xác Triệu Tư Nguyên, lạnh lùng liếc cái xác chết không nhắm mắt bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dư Thành và Trần Mịch đang lóp ngóp lên bờ. Đồng tử cô ấy lúc này đã nhuộm một màu xám nhợt, gân xanh trên cổ nổi từng sợi, rõ ràng lý trí cuối cùng trong đầu cô ấy đang hét lên: phải nhanh chóng giải quyết hai kẻ kia. Lý Thu núp trong bụi lau, hồi hộp như xem chung kết World Cup: "Giải hiệp phụ tới rồi đây... nhanh nhanh cho chị ra ăn buffet!" Nhưng đúng lúc đó, một tiếng gầm gừ từ xa vọng tới. Lý Thu vội vạch đám lau ra nhìn, chỉ thấy một con tang thi mặc bộ vest... quen lắm cơ! Khoan đã, sao nó lại bò bốn chân như chó vậy trời?!