Dù trong số đó có những người may mắn trốn thoát, nhưng những người còn lại – những kẻ không may bị cắn và biến đổi thì sao?
Ấy vậy mà Lý Thu đi từ nãy đến giờ, lại không gặp lấy một con tang thi nào.
Khả năng duy nhất – có lẽ tất cả tụ lại trong khách sạn.
Nếu tang thi thật sự đang ở trong khách sạn, thì chỉ có một lý do: săn người sống.
Phòng Tổng thống ở tầng cao nhất của Khách sạn Nham Hồ.
Đúng như Lý Thu đoán, nơi đây thực sự còn sót lại một nhóm người sống sót.
Trong đó có: một quản lý sảnh, một cô lao công và tám du khách. Tám người này gồm bốn sinh viên nam cùng phòng ký túc xá, một cặp vợ chồng trung niên, và một người mẹ dẫn theo cô con gái mười tuổi.
Từ khi tận thế ập đến, khách sạn khổng lồ này đã biến thành một đấu trường sinh tử. Mười người ấy phải sống mái mỗi ngày, từng giây từng phút không dám lơ là, mới có thể trụ được đến hôm nay.
Ngay cả cô bé mười tuổi cũng đã thức tỉnh dị năng: có thể điều khiển mọi vật vô tri trong bán kính một mét quanh mình.
Mỗi người đều mang trong mình một niềm tin duy nhất – phải sống sót bằng mọi giá.
Nhưng hôm nay, hy vọng ấy gần như sụp đổ.
Không hiểu vì lý do gì, toàn bộ tang thi trong khu du lịch không những không tản đi, mà lại ồ ạt kéo về khách sạn, chui rúc từng tầng từng phòng, dày đặc như mưa rơi, không sót một khe hở.
Chúng đi từng tầng một, từng căn phòng một, dựa vào mùi mà lần theo dấu vết, quyết tìm cho bằng được những con mồi còn sống sót.
Việc căn phòng cao nhất này bị lộ diện – chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa đóng kín. Chỉ có một chiếc đế nến tinh dầu đặt giữa sàn nhà le lói ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên những gương mặt nặng trĩu lo âu của mười con người còn sống sót.
"Tôi có một cách này..." trong nhóm sinh viên, một cậu béo lên tiếng.
Cả nhóm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt rạng rỡ trở lại.
"Bọn mình lấy rèm cửa bện thành dây, cử một người đu xuống ngoài cửa sổ để thu hút lũ tang thi, mấy người còn lại thừa dịp đó trèo xuống từ phía đối diện mà chạy thoát." cậu ta nói.
"Hay đó!" không ít người hưởng ứng, ánh mắt như bắt được cọng rơm cuối cùng giữa biển chết.
Cậu sinh viên ngập ngừng rồi nói tiếp:
"Nhưng mà người đu xuống dụ tang thi thì phải tự lo đường thoát thân. Nếu mọi người đồng ý cách này, vậy thì rút thăm thôi."
Nói khéo vậy thôi, chứ ai chẳng hiểu – người được chọn để thu hút tang thi gần như nắm chắc cái chết trong tay.
Tình huống này chẳng khác gì câu hỏi triết học kinh điển: một đoàn tàu bị mất phanh, trên đường ray phía trước có năm người, còn trên đường rẽ chỉ có một người – nên để tàu lao thẳng hay đổi hướng?
Một số sẽ chọn không can thiệp, để năm người chết, coi như số trời. Nhưng phần đông sẽ chọn đổi hướng, vì hy sinh một người còn hơn để năm người thiệt mạng.
Và bây giờ cũng vậy – hy sinh một người có thể cứu được chín người, còn hơn để cả mười người cùng chết.
Nhưng ai sẽ chấp nhận làm người đó?
Rút thăm là cách công bằng nhất.
Cậu sinh viên xé một tờ giấy trong sổ góp ý, tranh thủ ánh nến đánh dấu lên từng mảnh. Mỗi mảnh đều được vo tròn bằng nhau rồi bỏ vào một chiếc hộp khăn giấy, cẩn thận lắc đều.
"Rồi, bắt đầu rút đi. Trong mười mảnh giấy, có chín mảnh ghi chữ bình, một mảnh ghi chữ an. Ai rút được an thì là người được chọn." cậu ta giải thích. Để tránh bị nghi ngờ gian lận, cậu ta không phải người rút đầu tiên.
Từng cánh tay thò ra từ bóng tối, lặng lẽ lần mò số phận của mình.
Họ thậm chí không dám mở giấy ra – ai ngờ có ngày chữ "an" lại trở thành điều khiến người ta sợ hãi đến thế.
"Xong hết chưa?" cậu sinh viên mở mảnh giấy của mình ra đầu tiên, đưa sát vào ánh nến. Trên đó là chữ "bình" viết nguệch ngoạc.
"Là tôi..." một giọng nói khẽ vang lên trong bóng tối. Là người đàn ông trong cặp vợ chồng trung niên. Anh ta và vợ cùng mở quán điểm tâm sáng, ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng để làm bánh bao, bánh màn thầu nuôi con trai du học. Giờ con đi rồi, hai vợ chồng mới có thời gian đi du lịch, ai ngờ lại lạc vào tận thế.
"Là tôi—." người vợ nắm chặt tay chồng, nước mắt rưng rưng, giọng không dám lớn sợ làm kinh động tang thi,"Để em đi."
Cả phòng chìm trong lặng thinh.
Dù là ai đi chăng nữa, thì cuối cùng người được chọn vẫn là một trong hai vợ chồng họ.
Quản lý sảnh khách sạn sở hữu dị năng cảm biến nguy hiểm, tim đập loạn xạ, hoảng hốt thúc giục:
"Bọn tang thi sắp lên tới tầng này rồi, nhanh lên!"
Cuối cùng, người chồng vẫn là người tự mình cột chặt một đầu sợi dây rèm vào eo. Sắc mặt xám ngoét như tro tàn, anh ta kéo rèm hé ra một chút, chuẩn bị đập vỡ kính trèo ra ngoài, nhưng rồi đột ngột dừng lại.
Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía căn phòng và nói:
"Có... người đến."
Lúc này, Lý Thu và Lý Đông đã đến trước cửa khách sạn.
Lý Thu sững sờ, há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt – khắp nơi toàn là tang thi đủ loại, không chỉ có tang thi lờ đờ, bò trườn mà cô còn lờ mờ thấy có một con tang thi đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt nó có thần, lạnh lẽo nhưng rõ ràng... như đang quan sát.
Là... cấp D – loại tang thi trí tuệ?!