Chương 1.1: Tôi thành xác sống rồi!

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

"Rầm." Con phố vốn còn đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng đồ đạc bị xô đổ. Trong tích tắc, lũ xác sống gần đó lập tức bị tiếng động thu hút, lảo đảo kéo nhau về phía phát ra âm thanh. Nhưng khi chỉ còn cách chừng một hai mét, bọn nó đồng loạt... dừng lại. Nếu như xác sống mà có ý thức, thì chắc giờ trên mặt tụi nó phải hiện rõ chữ: "Ủa?" Kẻ làm đổ thùng rác không phải là nhân loại mới toe nào để làm mồi, mà lại là... một đồng loại của tụi nó. Nên đến gần rồi, chẳng ngửi thấy tí mùi "đồ ăn" nào cả. Lý Thu trố mắt bò ra từ trong thùng rác, tay còn nắm khư khư một cái bánh mì được bọc trong túi nilon khá sạch sẽ. Cô nàng ngượng ngùng tiễn đám xác sống bằng ánh mắt, lòng thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi, Lý Thu bây giờ đúng là một con xác sống chính hiệu. Mà nói ra thì cũng... cười ra nước mắt, khổ tâm dở khóc dở cười. Mọi chuyện phải kể từ một tháng trước. Khi ấy, Lý Thu là một sinh viên mới tốt nghiệp, đang lao đầu đi thi công chức khắp nơi, tỉnh bên cạnh cũng không tha. Hôm đó, cô đến tỉnh kế bên để thi một đợt tuyển dụng cơ quan sự nghiệp. Ngay từ lúc vô phòng thi đã thấy chuyện lạ. Ban đầu là có một thí sinh bị ngất xỉu ngoài cửa, phải đưa đi cấp cứu. Rồi giữa buổi, giám thị cũng bị gọi đi gấp không thấy quay lại. Trong lúc thi, đám thí sinh vẫn lờ mờ nghe được bên ngoài có tiếng la hét thảm thiết, thỉnh thoảng còn có tiếng gào rú kinh dị chẳng hiểu từ đâu ra. Cả đám người lo sốt vó, không dám rời đi, chỉ biết ngồi như đóng băng trong phòng chờ đợi số phận. Kết quả... thứ chờ họ là một bầy đồng bào đã hóa thành xác sống. Cả giám thị cũng trong số đó, mặt mũi méo mó gầm gừ lao vào từ hành lang. Bọn xác sống tuy chậm, nhưng rõ ràng nhắm trúng mục tiêu. May có một bạn nhanh trí chốt hết cửa trước lẫn cửa sau, hô cả đám nhảy đại từ cửa sổ phía không giáp hành lang để thoát thân. Phòng thi ở tầng ba, chỉ cần hên một chút thì nhảy xuống chưa chắc đã chết. Nhưng nếu chần chừ để bọn xác sống phá cửa, thì chắc chắn toi mạng. Và số trời có vẻ chưa muốn tiễn họ đi ngay. Trừ vài người bị gãy tay hay trặc chân, phần lớn ai cũng đáp đất an toàn. Mọi người không hẹn mà đều nhìn về phía mấy người bị thương với ánh mắt... tội nghiệp. Ai cũng hiểu: trong thời buổi này mà không chạy được, tức là chỉ còn nước... ngồi đó chờ bị ăn.