Chương 17.2: Là một con tang thi, cũng nên giảm cân đi chứ…

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:36

Cảm giác đói bắt đầu khiến sức lực của cô tụt dốc không phanh, hai chân nặng trịch như đổ chì. Mà từ chỗ cánh cửa sắt đến miệng cống lúc nãy họ nhảy xuống... còn xa, rất xa, phải nói là rất rất xa. Xa đến mức sánh ngang với lần Tết Thanh Minh, Lý Thu theo cha mẹ và họ hàng leo cả loạt núi vẫn chưa tới được mộ tổ. Lý Thu cười gượng gạo: "Phải kiếm gì nhét bụng thôi." "Lý Thu mà cười, sinh tử khó lường..." Sau bao nỗ lực vật vã, cuối cùng cô cũng đạp trúng cái đuôi một con chuột. Con chuột này béo núc, không biết có phải là con cô thấy lúc đầu không, nhưng nhìn qua thì... y chang. Cả con to bằng cánh tay cô, cái đuôi thì cỡ ngón tay cái, trông như bị bơm hơi phồng lên. Giẫm thì giẫm được rồi, vấn đề là giờ phải làm sao cho nó đi đời. Thật lòng mà nói, trước tận thế, Lý Thu cùng lắm cũng chỉ dám mặt không biến sắc đạp chết vài con gián. Giờ bảo cô giẫm chết con chuột khổng lồ thế này thì quả là... có hơi xuống tay không nổi. Là không nỡ giẫm, nhưng lại nỡ ăn hả? Trong đầu Lý Thu như có một tiểu nhân đang lạnh lùng mỉa mai. Trong lúc cô còn đang giằng co nội tâm thì con chuột dưới chân hình như phát hiện thời cơ, bắt đầu giãy giụa định bỏ chạy. Nhưng nó chưa kịp thoát thân thì... "Rắc!" Một bàn tay đã vặn gãy cổ nó trong nháy mắt. "Ăn." Lý Đông nhặt xác chuột lên, đưa cho Lý Thu. Lý Thu tròn mắt sững người, chớp mắt cả buổi mới hoàn hồn. Chuyện gì vừa xảy ra thế này??? Còn sốc hơn việc Lý Đông giúp cô bắt chuột, chính là việc — cô nghe hiểu được chữ "ăn" anh ta nói! Lý Thu vừa ngấu nghiến chuột nướng, vừa liếc trộm Lý Đông, thầm nghĩ: Không lẽ tên này là học thần trong giới tang thi? Tiến hóa thần tốc, học cái gì cũng nhanh. Trước học biểu cảm, giờ đến học nói chuyện. Thành tinh rồi thành người chắc cũng không xa. Nhưng mà, thầy của anh ta là mình mà! Vậy thì mình càng đỉnh chứ còn gì! Lý Thu âm thầm tự vỗ về. Trong lúc cô không để ý, Lý Đông lại lặng lẽ giết thêm ba con chuột nữa trong bóng tối. Ra tay nhanh gọn lẹ, mấy con chuột còn chưa kịp "chít" một tiếng đã đi đầu thai. Có lẽ đến chết chúng cũng không ngờ mình sẽ có ngày gặp "thiên địch" trong cống ngầm. "Xong xong, ăn no rồi." Lý Thu chén sạch bốn con chuột, lau miệng, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Thịt chuột tuy không sánh được với xác tang thi, lại càng không thể sánh với người thường hay dị năng giả, nhưng ít ra vẫn là "hàng tươi sống", không chất bảo quản, đủ để khiến cô hồi phục được tốc độ di chuyển bình thường. Lý Đông lặng lẽ đi theo sau cô, không hề bị thứ gì bên ngoài hấp dẫn nữa. Xem ra... bên ngoài thật sự yên tĩnh rồi. Lý Thu nép trong bóng tối bên dưới miệng cống, ngửi ngửi hít hít, rồi dỏng tai lên nghe. Không còn mùi thơm hấp dẫn từ dị năng giả, cũng không còn tiếng nổ hay đánh nhau ầm trời. Cô chỉ tay lên đống tạp vật che miệng cống: "Mình phải lên trên thôi." Hồi nãy họ nhảy xuống thì dễ, cỡ 2-3 mét, có rơi cũng không sao. Nhưng trèo lên lại thì mới khổ. Không ngờ Lý Đông lại biết cúi người xuống nửa thân, để Lý Thu giẫm lên vai mà với tới miệng cống. Cô đẩy đống đồ lộn xộn ra, nắm lấy mép cống rồi cố gắng trèo lên. Lần thứ nhất trèo lên. Lần thứ hai trèo lên. ... Lần thứ mười lăm. "Má ơi, mệt muốn chết luôn rồi!" Lý Thu cuối cùng cũng lết được lên miệng cống, giờ mà có trăm dị năng giả vây công thì cô cũng chỉ biết... nằm đợi chết thôi. May mà trực giác cô không sai. Quanh khách sạn tối om như mực, tĩnh mịch đến rợn người. Lý Thu hít sâu một hơi, cúi xuống nhìn lại. Lý Đông vẫn giữ nguyên tư thế đỡ cô khi nãy, thấy cô cúi đầu liền từ từ rút tay về, ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm. "Anh đừng nóng, em sẽ đi tìm xem có cái thang hay sợi dây nào kéo anh lên." Lý Thu cúi đầu dặn. Mặc dù mệt rũ người, nhưng nghĩ tới việc đồng đội duy nhất còn mắc kẹt dưới đó, Lý Thu vẫn cố vắt sức. Kho hàng này chắc nằm ở tầng hầm nên bọn dị năng giả không lục soát đến. Cảnh vật trước mắt vẫn như lần đầu cô thấy, không có gì thay đổi. Cô yên tâm đi tìm xung quanh, cuối cùng tháo được hai sợi dây thừng từ mấy cái thùng hàng, buộc chặt lại rồi ném xuống cho Lý Đông. Để tránh việc Lý Đông không biết trèo, cô còn chu đáo làm mẫu một động tác trèo dây: "Thấy chưa? Tay kéo tay kéo, chân đạp chân đạp, nhớ chưa? Anh nắm chặt dây, em kéo anh lên." Lý Đông vẫn dùng đúng "chiêu" học nói của mình, chỉ nói đúng một chữ: "Nhớ." Nói xong là nắm chặt dây liền. "Trời ơi, ông anh à, làm tang thi cũng phải biết giảm cân chứ!" Lý Thu nghiến răng trèo trẹo, mỗi chữ như cắn ra từ kẽ răng, mặt mũi nhăn nhó méo xệch vì vận hết sức mà Lý Đông không nhúc nhích nổi. Kéo cả buổi, Lý Thu xụi lơ bên mép cống, thở không ra hơi: "Em chịu hết nổi rồi. Hay là... để em đi ăn cái gì đã rồi quay lại kéo anh nhé?" Lý Đông gật đầu: "Ăn." "Vậy anh chờ đi ha, em ăn xong quay lại đón." Lý Thu xua xua tay, bò lết lên cầu thang mà đi. Ngay khoảnh khắc bóng dáng Lý Thu khuất hẳn nơi cầu thang, ánh mắt Lý Đông liền thay đổi. Anh ta chống cả tay chân, chuyển sang tư thế "tứ chi địa bám", như một con thú bốn chân. Rồi... bật người một cái, phóng khỏi miệng cống cao gần 2 mét. Anh ta không vội đi theo Lý Thu, mà cúi xuống nhặt sợi dây thừng ban nãy cô dùng. Sợi dây bị cô kéo căng đến mức hằn sâu vào tay, trên đó lấm tấm máu của Lý Thu. Lý Đông cúi đầu ngửi vết máu đó — mùi hương khiến anh ta không thể cưỡng lại. Chỉ một chút thôi, cũng đủ khiến anh ta... say mê đến quên lối về.