No bụng rồi, Lý Thu như được tiêm máu bò, toàn thân tràn đầy khí lực.
Không chỉ chạy bộ rầm rập mang cả ba lô nặng theo, cô còn tiện thể dùng năng lực nhìn đêm của tang thi để... đi du lịch luôn thể, ngắm nghía hết mấy cái danh lam thắng cảnh ven đường.
Cả đời Lý Thu chưa từng được đến khu du lịch nổi tiếng nào mà... vắng hoe vắng hoắt như vậy.
Này là khu du lịch cấp 5A đó nha! Trước khi thiên tai xảy ra, vé vào cổng hơn trăm tệ, chưa kể đông nghẹt người. Muốn chụp tấm ảnh kỷ niệm cũng phải chen lấn, xếp hàng, giành "góc sống ảo". Giờ thì khung cảnh đẹp yên tĩnh như tranh, mà tiếc cái là cô chẳng còn cái điện thoại hay máy ảnh nào còn pin để lưu lại khoảnh khắc hiếm có này.
Lý Thu hào hứng tung tăng chạy như bay. Suốt dọc đường, chỉ lác đác bắt gặp vài chỗ có vài con mèo hoang, chó hoang ló mặt ra.
Mấy con này không biết ăn gì mà đứa nào đứa nấy đều mập mạp, lông mượt, ánh mắt sắc như dã thú sắp vồ mồi. Nhìn chúng mà Lý Thu không dám bén mảng lại gần, khỏi mơ tưởng tới chuyện "nựng mèo".
Lỡ như tang thi mà cũng lây được bệnh dại thì sao? Cảnh giác! Cảnh giác cao độ!
Chạy mãi cũng mệt, Lý Thu dừng chân đứng trong đình Vấn Nguyệt, phóng tầm mắt ra xung quanh. Từ xa, cô thấy Lý Đông vẫn còn lững thững ở phía sau, giờ mới lò dò đi ngang qua hòn giả sơn.
Tên này là loại tang thi bò sát, nhưng hình như chỉ lúc định tấn công thì anh ta mới bò bằng bốn chân, còn bình thường thì vẫn như mấy con tang thi cấp thấp, chậm rì rì dạo bước.
Mà như vậy thì quá nguy hiểm luôn. Nhỡ đâu có người sống sót không biết gì, thấy anh ta tưởng là tang thi loại F yếu xìu, chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý Đông cắn toạc cả mặt rồi!
Lý Thu hét lớn:
"Lý Đông, lẹ lên! Sắp tới nơi rồi nè!"
Bốn phía vắng hoe không một bóng người, âm thanh vang vọng đi rất xa, quả nhiên khiến Lý Đông bị thu hút, bước chân uể oải lập tức nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã chạy đến cạnh Lý Thu.
Đôi mắt xám trắng của Lý Đông thấp thoáng vài tia đỏ máu, khuôn mặt nhăn nhúm vô cảm, chỉ yên lặng nhìn cô.
Ít ra thì anh ta cũng không còn nhận nhầm cô là đồ ăn nữa rồi.
Lý Thu tin chắc, Lý Đông đạt được "bước tiến vĩ đại" như vậy là nhờ tiến hóa từ tang thi cấp F lên cấp E, nên thông minh hơn xíu, nghe hiểu được lời kêu gọi của một tang thi cấp D trí tuệ như cô!
"Ở đây có nhiều đường rẽ lắm, đừng đi lạc đấy."
Nói rồi, Lý Thu tốt bụng đưa một đầu xà beng cho Lý Đông cầm, còn cô nắm đầu kia.
Như thế còn tốt hơn cái lần dùng dây thừng nhựa buộc anh ta – lúc đó Lý Đông bị Triệu Tư Nguyên và đám người hấp dẫn, giật mạnh đến mức tay cô in hẳn một vòng thâm tím đến giờ vẫn chưa mờ.
Mà nhắc mới nhớ, cái xà beng này cũng là "chiến lợi phẩm" rơi ra từ Trần Mịch, Lý Thu còn cẩn thận mang ra hồ cọ rửa sạch sẽ, kỳ cọ máu me cho thật kỹ.
Không rửa thì lỡ đâu đang đói quá, cô lại... liếm que mất thì biết tính sao?!
Cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi cũng đủ biến thái, tuyệt đối không được để xảy ra!
Lý Thu đang thả hồn suy nghĩ lan man, ngoảnh lại đã thấy Lý Đông đi lên trước mình lúc nào chẳng hay.
"Ê, đợi tôi với chứ!" cô hét lên.
Khách sạn Nham Hồ không chỉ là khách sạn lớn nhất khu danh thắng Nham Hồ, mà còn là một trong những khu thương mại sầm uất bậc nhất ở thành phố Xích Lan.
Ở đây đủ cả: phòng cao cấp, phòng tổng thống, phòng tập gym, suối nước nóng, hồ bơi trong nhà – ngoài trời, công viên nước, chuỗi nhà hàng ba tầng, trung tâm mua sắm, quán cà phê sách... Phải nói là tái hiện trọn vẹn một trung tâm CBD thứ hai của thành phố.
Chỉ còn cách khách sạn chừng một cây số, Lý Thu bỗng chậm bước lại, lòng dấy lên cảm giác bất an mơ hồ.
Theo như cô biết, đợt bùng phát tang thi xảy ra cực kỳ đột ngột, hầu hết mọi người không hề có sự chuẩn bị hay cảnh giác.
Chính cô cũng bị cắn ngay trong buổi thi công chức ở cơ quan nhà nước.
Trước đó, từ truyền thông quốc gia, đài địa phương cho đến các nền tảng tự do đều không hề đưa bất kỳ tin tức nào liên quan đến tang thi.
Duy chỉ có một điểm bất thường – khắp nơi xuất hiện những ca bệnh sốt cao, các chuyên gia thì bảo đó là một loại cúm mới.
Mà cúm thì cùng lắm cũng chỉ sốt vài ngày, uống thuốc rồi khỏe. Ai cũng chủ quan, cuộc sống vẫn cứ đều đặn: đi làm, đi học, chẳng ai vì "cúm" mà dừng lại.
Cho đến ngày 19 tháng 8, đúng ngày Lý Thu đi thi – gần như toàn bộ bệnh nhân "cúm" đều đồng loạt hóa thành tang thi.
Và cũng chính hôm đó, ngày tận thế chính thức bắt đầu.
Đã như vậy, thì lượng khách đến khu du lịch Nham Hồ hôm ấy chắc chắn không ít.
Phải nói là, vào mùa cao điểm du lịch tháng 8, lượng khách mỗi ngày ở khu danh thắng này có thể lên đến năm trăm nghìn người.
Dù trừ đi một số khách đã rời đi sau khi tham quan xong, thì lúc tang thi bùng nổ, trong khu du lịch vẫn phải còn lại năm – sáu vạn khách và nhân viên.
Nham Hồ có ba hòn đảo nhỏ bao quanh hồ tạo thành, khách du lịch chắc chắn được phân bổ rải rác khắp ba khu vực.
Tính sơ sơ, mỗi khu cũng phải có ít nhất hai đến ba vạn người.