Chương 18.2: Cấp bậc tang thi càng cao, sức kháng ăn mòn càng mạnh…

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:36

Quan trọng hơn là — có sức rồi thì mấy con tang thi cẩu kia cũng chẳng phải đối thủ nữa! Trời dần chuyển tối. Mây đen che kín trăng, xem chừng sắp có một trận mưa lớn đổ xuống. Lý Thu ngồi giữa biển xác núi máu, vừa nhai vừa nuốt, tốc độ cực kỳ khủng khiếp, tựa như đang dự thi ăn nhanh. Cô ăn ngon lành như chốn không người. Bốn cái xác tang thi trí tuệ vào bụng, Lý Thu cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn đến vậy. Cảm giác no bụng đi kèm với sức lực dồi dào. Cô chỉ cần bóp nhẹ, một cái đùi tang thi khô queo liền nát thành đống thịt nhão. Cô ăn hết sạch đống thịt ấy, sau đó lôi hết mấy cái xác xung quanh lại gom thành một đống, tiếp tục gặm ngấu nghiến. Cô cứ ăn mãi, cho đến khi có mấy hạt mưa rơi lộp độp trúng mặt mới khựng lại. Dưới đất vẫn còn hơn hai trăm xác tang thi chưa ăn tới. Mấy con tang thi cẩu cũng đã tới rất gần. Mưa rồi? Sự thèm ăn của cô bắt đầu dịu lại dưới những hạt mưa nặng hạt đang rơi. Lý Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Cô không cảm nhận được đau đớn, nhưng vẫn cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể. Mưa này... không phải là mưa bình thường. Có vẻ như mang theo tính ăn mòn. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cảm giác bỏng rát trên tay cô cũng theo đó mà tăng dần. "Má nó chứ..." Lý Thu bật dậy như cá chép hóa rồng, phi nước đại về lại đại sảnh khách sạn. Trên đường chạy còn không quên vác thêm hai cái xác tang thi vào theo. Cô vừa chạy vào, năm con tang thi cẩu cũng xộc theo sát phía sau. Dù sao thì — dưới mưa a xít, chó với người cũng bình đẳng thôi. Bên trong đại sảnh, Lý Thu mỗi tay kẹp một cái xác tang thi, cau mày đối diện với ánh mắt hau háu của năm con tang thi cẩu. Bọn chó hoang vây chặt lấy cô, vòng vây càng lúc càng khép chặt. Mục tiêu của chúng rõ ràng: không chỉ là hai cái xác trong tay cô, mà còn có cả... Lý Thu — một "tang thi sống" tươi rói. Lý Thu nhe răng gầm gừ, ánh mắt sắc lạnh, khí thế hung dữ như muốn cắn ngược lại cả đàn chó. Trong hành lang tối om phía sau, Lý Đông lặng lẽ đứng nhìn. Anh ta thấy người bạn kỳ lạ của mình đang đánh nhau với chó, nhưng không bước tới, chỉ lặng thinh quan sát như một khán giả lạnh lùng. Cuộc đại chiến người-chó nhanh chóng kết thúc với chiến thắng áp đảo thuộc về Lý Thu. Bọn chó bị cô đấm cho đến choáng váng mặt mày, ba hồn bảy vía bay sạch, rống lên thảm thiết rồi cụp đuôi chạy biến ra chỗ khác. Lý Thu phủi phủi mấy cọng lông chó dính trên tay, phấn khởi nhe răng cười, để lộ cả hai chiếc nanh sắc bén nơi khóe miệng. Trận chiến này không đơn giản chỉ là đánh chó — đó là màn "trị liệu tâm lý" đầy huy hoàng. Kể từ nay, Lý Thu bị chó dí té xuống ao ngày xưa... đã không còn tồn tại nữa! Ngoài trời, cơn mưa a xít mỗi lúc một lớn, từ rả rích chuyển thành ào ào như trút. Rõ ràng đã là sáng sớm, nhưng bầu trời lại tối om như chạng vạng hoàng hôn. Lý Thu nghiêm túc "xử lý" hai cái xác tang thi vừa lôi vào, sau đó mới lau qua người cho bớt lấm lem rồi định quay sang đi tìm Lý Đông. Vừa xoay người, cô đã thấy Lý Đông lẳng lặng đứng sau lưng mình. Anh ta đứng thẳng tắp, không phát ra một âm thanh, trông y như một... bức tượng thịt sống. "Má ơi, tang thi hù tang thi cũng đủ dọa chết người rồi đó!" Lý Thu vỗ vỗ ngực, suýt nữa sặc ngược. Lý Đông nhẹ nhàng lặp lại: "Dọa chết người." Lý Thu: "..." Cạn lời một lúc, cô mới chợt nhớ ra, bèn hỏi: "Ơ, anh lên đây lúc nào vậy? Em còn chưa kịp giải cứu anh mà?" Lý Đông dường như hiểu được câu hỏi, giơ tay làm động tác... trèo lên. "Ủa giỏi dữ, tự trèo lên luôn hả?!" Lý Thu mắt tròn mắt dẹt, sau đó đập đập đầu mình,"Ờ ha, anh là tang thi trí tuệ, mấy chiêu của loại bò sát chắc anh biết hết rồi." Cô quay người, bước đi phăm phăm: "Ngoài đó nguy hiểm lắm, đừng ra. Đi kiếm cái túi của tui trước!" Thế nhưng khi đến quầy lễ tân nhà hàng mà cô từng giấu đồ, vừa lật mấy lớp ra xem, khuôn mặt Lý Thu lập tức từ nắng đẹp hóa mây giông. "Thằng trời đánh nào chôm mất túi của bà rồi!!!" Lý Thu nổi điên gào lên. May mà tiếng mưa to át hết tiếng hét, chứ không lại có đám tang thi nghe được mà kéo tới thì nhức đầu nữa.