Chương 14.3: Ngàn quân vạn mã, tới gặp ta

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:37

Chu Tấn Thời mở bộ đàm: "Trạch Vũ, bên cậu sao rồi?" "Ước chừng có 4 con tang thi trí tuệ cấp D, khoảng 60 con loại bò sát, còn lại toàn là hành thi thông thường." Hồ Trạch Vũ trả lời xong thì dán mắt quan sát cổng khách sạn. Anh ta có dị năng tàng hình, chuyên điều tra trinh sát thì chẳng ai bằng. Đám tang thi đông nghịt như kiến vỡ tổ, nối đuôi nhau đổ xô ra ngoài mà chẳng hề hay biết – cái chết đang chờ chúng phía trước. "Một mũi tên hiệu triệu ngàn quân mã, ta ra trận đây!" Ở một bên khác, Lục Tiểu Ngũ đã nấp sẵn, bật một quả pháo lên, rồi dùng toàn lực ném nó thật xa trước khi nó phát nổ. Tiếng nổ vang trời, lập tức thu hút thêm một bầy tang thi khác. Cả một đám tang thi bị dẫn dụ rời khỏi khách sạn, giờ bị chia tách thành nhiều hướng khác nhau. "Ra tay!" Chu Tấn Thời ra lệnh lần nữa. Tay trái anh băng bó vết thương, tay phải cầm chặt thần binh trong tay, dẫn nhóm dị năng giả cùng đội mình lao thẳng về phía cổng khách sạn. Bốn tổ đội đã chia từ trước bắt đầu hành động đồng loạt — cuộc chiến giữa con người và tang thi chính thức nổ ra. Từ trước đến nay, họ chưa bao giờ khiêu chiến cùng lúc với một số lượng tang thi lớn đến vậy, lên đến hàng nghìn hàng vạn... Thế nhưng trên khuôn mặt từng người, không hề thấy chút sợ hãi nào – tất cả đều tràn đầy tự tin, chỉ vì họ biết: Chu Tấn Thời chưa từng dẫn họ vào một trận chiến không có phần thắng. Lục Tiểu Ngũ nhướn mày, hướng về đám tang thi tụ tập không xa hét lớn: "Cho tụi bây nếm hàng xịn của ông!" Dị năng của cậu ta được gọi là chuyên gia nổ, có thể gom năng lượng dị năng thành đạn cháy thực thể rồi bắn ra. Với cấp dị năng 2 hiện tại, mỗi lần xả sạch năng lượng, cậu ta chế tạo được hai viên đạn cháy. Dù tang thi không biết đau, không sợ lửa, nhưng lửa vẫn làm chậm bước, cản tầm nhìn, gây nhiễu phán đoán của chúng, từ đó mở ra cơ hội cho đồng đội. Dù hết đạn, Lục Tiểu Ngũ vẫn còn lựu đạn tự chế, chỉ cần bắt được thời cơ, là có thể nổ tung cả tổ tang thi. "Đỉnh quá trời luôn!" Các đồng đội chạy tới từ xa không tiếc lời khen ngợi Lục Tiểu Ngũ. Chẳng ai hiểu nổi Chu Tấn Thời đã làm cách nào vượt qua đàn hành thi cấp thấp để tới được giữa chiến trường. Khi họ nhìn rõ, dưới chân anh đã nằm la liệt xác tang thi, còn anh thì rút lưỡi đao khỏi hai con bò sát, tiếp tục lao tới giết trí tuệ chủng, động tác mượt mà như được lập trình sẵn, không chút chần chừ. Giống như nhân vật trong game đã cài sẵn hệ thống tấn công tự động – chỉ khi trò chơi kết thúc, anh mới dừng lại. Đám trí tuệ chủng nhanh chóng nhận ra: "Món ngon" trước mặt thực ra là một cái bẫy khổng lồ, con người muốn dụ từng con ra để tiêu diệt. Nhưng chúng cũng không phải hạng tầm thường, hai con trí tuệ chủng gần Chu Tấn Thời nhất, cùng với hơn 30 con bò sát dưới trướng, phát điên lao đến vây chặt lấy anh. Những người khác phát hiện Chu Tấn Thời bị bao vây bởi quá nhiều tang thi, ai nấy đều nóng lòng lao tới tiếp viện, nhưng đám hành thi đông nghịt đã chắn hết đường. Dù có dị năng, đạn cháy, lựu đạn, hay vũ khí lạnh cỡ nào, cũng không ai có thể nhanh chóng phá vây mà tiếp cận được với anh. Bọn họ không vào được, nhưng tang thi thì khác. Hai con trí tuệ chủng còn lại cũng cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, lập tức dẫn theo toàn bộ bò sát còn lại, cùng hướng về phía Chu Tấn Thời. Khói lửa mịt mù, mọi người đã đỏ mắt lao vào chiến đấu, không ai còn thấy rõ tình hình trong vòng vây nơi Chu Tấn Thời bị tang thi cao cấp bao phủ. "Anh ơi, đi nhanh lên!" Một bé gái kéo vạt áo Hạo Minh. Cô bé mới 10 tuổi, nhưng không ở lại trên tàu. Là một dị năng giả, cô bé cùng Hạo Minh và bạn cùng phòng của cậu ta tạo thành tổ đội số 5. Nhiệm vụ của họ chỉ có một – lợi dụng lúc bên ngoài hỗn loạn, lén vào khách sạn, cứu người đã từng giúp họ lúc bị kẹt ở tầng 7. Hạo Minh tuy lo lắng cho Chu Tấn Thời, nhưng vẫn quyết đoán chạy thẳng lên cầu thang. Bộ đàm trong tay cậu ta vẫn im lặng. Cậu ta nhớ kỹ lời của Chu Tấn Thời: Chỉ cần anh không ra lệnh rút lui, tất cả sẽ tiếp tục chia nhau làm nhiệm vụ như kế hoạch.