Chương 11.1: Vung tay một cái, tang thi đổ rạp cả hàng…

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:37

Cách khu danh lam thắng cảnh Nham Hồ khoảng 25km, trạm thu phí cao tốc đã được một nhóm dị năng giả chiếm dụng và cải tạo thành căn cứ trú ẩn của người sống sót. Trong căn cứ này có khoảng bốn mươi người, một nửa trong số đó là dị năng giả, nửa còn lại là người thân của họ hoặc những người may mắn được cứu sống và quyết định ở lại. Người đến trước, kẻ đến sau, tất cả đều tụ lại thành một cộng đồng nhỏ, cùng nhau sưởi ấm giữa cái thế giới lạnh lẽo chết chóc này. Trời đã khuya, vậy mà chẳng ai trong căn cứ buồn ngủ nổi đêm nay. Chu Tấn Thời đang ngồi xếp bằng bên đống lửa trại, ánh mắt sắc như dao lấp lóe theo từng nhịp nhảy múa của ngọn lửa, trầm mặc suy tính điều gì đó. Mọi người ban đầu còn sốt ruột, lo lắng cho một tiểu đội mãi chưa quay về, vừa nóng ruột vừa bực bội. Nhưng trước vẻ điềm tĩnh của Chu Tấn Thời, họ dần lặng xuống. Ánh mắt của tất cả dồn về phía anh. Dù không phải người lớn tuổi nhất, nhưng Chu Tấn Thời là dị năng giả mạnh nhất và cũng là người có đầu óc chiến lược nhất nơi đây. Anh là đội trưởng, là chỉ huy chiến đấu mà ai cũng tín nhiệm. Căn cứ này cũng chính tay Chu đội dựng nên. Chỉ trong chưa đầy nửa tháng, anh đã dẫn người ra ngoài không biết bao nhiêu chuyến, đem về rất nhiều vật tư và tinh hạch, tạo ra một mái nhà che chở cho những kẻ lưu lạc như họ. Theo kế hoạch, chỉ vài hôm nữa thôi, Chu đội sẽ dẫn mọi người tiếp tục tiến về phía Nam. Bởi như anh từng nói, thời tiết giờ đã vô cùng thất thường – mới tháng 9 mà cái lạnh đã thấm xương, không thể tiếp tục lưu lại nơi này. Phía Nam – tỉnh Phong Giang – có một pháo đài nhân loại do quân đội kiểm soát, lương thực dồi dào, là nơi lý tưởng để sinh tồn lâu dài. Mọi thứ vốn được chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không vì một tiểu đội phá vỡ quy tắc không qua đêm ngoài căn cứ, thì hôm nay đã không đảo lộn như vậy. Ai cũng biết, đội của Triệu Tư Nguyên e rằng đã gặp chuyện. Ba dị năng giả, hai người thường – đội hình này đâu có tệ. Thế mà vẫn gặp nạn, khả năng cao là đụng độ ít nhất hai tang thi bò sát trở lên. Trước khi Thẩm Dư Thành quay về, mọi người đều nghĩ họ xui xẻo gặp tang thi mạnh. Không ai ngờ chuyện còn uẩn khúc hơn thế. "Chu đội, là Thẩm Dư Thành!" người trực đêm gần cổng hô lớn về phía đống lửa. Thẩm Dư Thành lảo đảo xuất hiện – người ướt sũng, đầy bùn đất và lá cây, trông y như mới lăn lộn trong vũng bùn mà bò về. Biết có người phát hiện mình, cậu ta lập tức nằm bẹp xuống đất, thở hồng hộc, một bước cũng không thể nhấc nổi. "Gọi bác sĩ Tưởng qua đây." Chu Tấn Thời lạnh giọng ra lệnh. Tưởng Tùng, năm nay 36 tuổi, gầy nhẳng như que củi, lúc nào cũng đeo khẩu trang trắng. Trước tận thế chỉ là bác sĩ phòng khám tư, sống độc thân,"ăn no mặc ấm một mình là đủ". Không có dị năng, suýt thì bị tang thi xé xác. May nhờ lúc đó la to đủ lớn, bị Chu Tấn Thời đang trong cơn chém giết nghe thấy mới cứu được. Từ đó trung thành tuyệt đối, trở thành bác sĩ quân y của cả căn cứ. Tưởng Tùng nhìn cậu ta đầy ghét bỏ, kiểm tra một lúc rồi lười biếng kết luận: "Không có vết cắn hay vết thương đáng ngờ." Mọi người thở phào, cùng nhau kéo Thẩm Dư Thành – trông chẳng khác gì một con gà ướt sũng – vào trong. "Chuyện gì đã xảy ra?" bên đống lửa, Chu Tấn Thời lên tiếng, giọng trầm thấp như núi lở. Thẩm Dư Thành ôm cốc nước nóng, run cầm cập, cả người co rúm lại. Khuôn mặt thì biểu cảm khổ sở đến cực điểm, trông thảm thương như thể bị thiên lôi đánh trúng bảy lần rồi. Trong những lời kể đứt quãng của Thẩm Dư Thành, cậu ta kín đáo giấu nhẹm chuyện cả nhóm từng vây đánh Phương Kỳ. Những điều khác thì thật giả lẫn lộn, được cậu ta thêm mắm dặm muối khá khéo léo. Cậu ta nói rằng Phương Kỳ đã nhiễm virus tang thi và có ý định ra tay với mọi người. Vì cả nhóm mất cảnh giác nên suýt chút nữa bị cô ấy giết sạch. "Anh Triệu... chết rồi..." Dưới ánh lửa bập bùng, mặt Thẩm Dư Thành trắng bệch như tờ giấy. Cậu ta nhắm mắt, giọng run run: "Bọn tôi hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Kỳ. Sau đó lại xuất hiện thêm một con tang thi bò sát đến giúp cô ta. Hai đứa nó phối hợp giết chết anh Triệu, rồi giết cả Tiểu Mịch. Tô Chí Hải thì chắc đã chạy đến khách sạn Nham Hồ. Tôi nhảy xuống hồ trốn, may mắn mới thoát về được..." Nghe tin ba người chết, không khí quanh đống lửa lặng ngắt như tờ. Suốt nửa tháng qua, Chu Tấn Thời luôn cẩn thận lên kế hoạch cho từng đội nhỏ đi ra ngoài. Nhờ vậy, dù có bị thương thì vẫn chưa ai thiệt mạng. Chính vì thế mà mọi người đều tin tưởng anh. Không ngờ hôm nay, đội của Triệu Tư Nguyên lại chết mất ba người trong một chuyến đi. Hai người còn sống, một là Thẩm Dư Thành đang ngồi đây, còn Tô Chí Hải thì lại lao vào nơi nguy hiểm nhất — khách sạn Nham Hồ. Khách sạn này nằm ở trung tâm của khu danh thắng, chiếm diện tích tới 300 mẫu, là trung tâm thương mại nhộn nhịp nhất của thành phố Xích Lan trước tận thế. Gần 300 phòng khách lúc nào cũng kín chỗ, vật tư dự trữ thì nhiều không đếm xuể. Trước đây, cũng từng có người trong trại đề xuất chiếm khách sạn làm căn cứ hoặc đi lấy vật tư, nhưng số lượng tang thi trong khu du lịch đông như cá vượt sông, thực lực hiện tại không thể vượt nổi bầy xác sống khổng lồ ấy. Giờ chẳng ai biết trong đó đã có bao nhiêu con tiến hóa rồi. Tô Chí Hải đã chạy vào đó, e rằng lành ít dữ nhiều. Nói là hai người sống sót, nhưng thực chất thì — chỉ còn lại mình Thẩm Dư Thành. Kể xong, cậu ta ôm mặt: "Tất cả... là lỗi của tôi." Trận chiến giữa người và tang thi này, con người hoàn toàn đại bại. Căn cứ từ 40 người giờ còn 36. Mấy người thân quen với Thẩm Dư Thành lập tức bước tới vỗ vai, an ủi cậu ta vài câu. Tưởng Tùng vừa ngáp vừa dúi cho Chu Tấn Thời một củ khoai nướng: "Này, đừng nói là cậu định đi đấy nhé?"