Chương 5.2: Mình chơi trốn tìm với loài người

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

Người càng mạnh, càng hấp dẫn cô hơn. Biểu hiện rõ nhất là... cô nuốt nước miếng càng nhiều. Mà nói thật, cả năm người kia cộng lại, cũng không thơm ngon bằng cái tên mà cô gặp đầu tiên sau khi tỉnh dậy. Trong năm người này, thậm chí còn có hai tên hoàn toàn không có dị năng, đúng kiểu "lấy số đông lòe thiên hạ". Tên đầu tiên kia tuy cô chỉ mới nghe được tiếng bước chân và tiếng lưỡi dao kéo lê dưới đất, nhưng cái mùi thịt thơm ngào ngạt phát ra từ người kia vẫn khiến Lý Thu đến giờ còn nhớ rõ. Mùi đó... đúng chuẩn sơn hào hải vị! Dĩ nhiên, nhớ nhất vẫn là cái áp lực khủng khiếp mà đối phương mang lại. Khi đó, bản năng cô mách bảo rất rõ ràng: chỉ cần bị anh phát hiện, thì cái người gọi là "Đội trưởng Chu" ấy sẽ chẳng chút do dự tiễn cô về chầu ông bà. Nghĩ đến đây, Lý Thu bất giác đưa tay sờ ra sau đầu mình — cái gáy tròn trịa đáng yêu thế này mà bị chém nát thì cha mẹ chắc đau lòng chết mất! Tâm trí cô bắt đầu phiêu du tứ phương tám hướng, thì bỗng nhận ra năm người kia đã dừng lại ngay góc đường. Người mở lời đầu tiên là cô gái cao ráo trong nhóm, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc áo khoác bò, giọng khàn khàn: "Cho tôi hớp nước với." Cô gái thấp bé, tóc ngắn lườm một cái, giọng đầy bất mãn: "Chị Kỳ, mình mới ra ngoài có hơn ba tiếng mà chị uống hết năm lần rồi. Mình mang theo đúng ba chai nước, chị uống kiểu đó thì tụi em lấy gì mà uống?" Có người kéo cô gái tóc ngắn lại: "Tiểu Mịch, bớt lời đi." Một người khác thì nhìn như tức đến bật cười: "Dọc đường đi chỉ có Anh Triệu với Chị Kỳ giết được zombie, chị Kỳ uống nhiều nước thì có gì sai?" Người duy nhất từ nãy đến giờ im lặng là Triệu Tư Nguyên — "Anh Triệu". Phương Kỳ im lặng trong giây lát, ánh mắt dừng lại trên balo của Trần Mịch, vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình. Rõ ràng trước khi rời căn cứ, cô ấy đã uống hẳn một cốc nước đun kỹ, suốt dọc đường cũng đã uống vài lần, vậy mà giờ vẫn khát khô cổ. Cứ như có một ngọn lửa đang âm ỉ trong người, hút cạn mọi giọt nước còn sót lại trong cơ thể cô ấy. "Thôi, tôi không uống nữa." Phương Kỳ cất lời, cố nén lại cảm giác khát cháy bỏng đang bào mòn từng dây thần kinh. Cô ấy chưa bao giờ là kiểu người biết nhún nhường. "Được rồi được rồi, tụi mình lát nữa kiếm đồ trong khu này, kiểu gì cũng tìm được nước. Tiểu Mịch, em còn hai chai nước mà, đưa cho Chị Kỳ một chai đi." Triệu Tư Nguyên vừa đảo mắt quan sát xung quanh, vừa nói. Dù nơi đây có vẻ rộng rãi và yên tĩnh, không thấy zombie nào, anh ấy vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Trần Mịch thấy ai nấy đều bênh Phương Kỳ, chỉ đành bặm môi, mặt mày không vui, đưa chai nước qua. "Không cần." Phương Kỳ chẳng thèm nhìn chai nước, xoay người bước đi: "Khu này hôm qua đội trưởng Chu đã dẫn người đến dọn rồi, tôi đi tìm thêm xem có còn vật tư gì dùng được không." "Cô ấy bị sao vậy chứ?! Rõ ràng tôi chỉ muốn tốt cho mọi người mà!" "Thấy chưa, tại cậu đó. Làm Chị Kỳ giận rồi kìa!" "Tính chị ấy vẫn thế mà, Tiểu Mịch đừng để bụng." Ba người nhao nhao cãi nhau, khiến Triệu Tư Nguyên cau mày: "Muốn cãi thì về căn cứ mà cãi. Lỡ lát nữa kéo cả bầy zombie tới đây thì tự lo thân đi." Anh ấy là phó đội trưởng của nhóm năm người, cũng là dị năng giả mạnh nhất trong cả bọn. Nghe anh ấy nói xong, mấy người kia lập tức im re, ai nấy đều tự giác không hó hé thêm lời nào. Triệu Tư Nguyên thấy vậy mới dịu mặt, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: