Chương 2.3: Ăn no rồi mới nhặt đồ tiếp

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

Loại ngu như bò, không não, chỉ biết lê lết mà cạp người gọi là "hành thi" – chính là F cấp. Còn loại thông minh hơn tí, kiểu như trẻ con ba tuổi, di chuyển nhanh như chó săn, bò bằng bốn chân — chính là "trườn thi", cấp E. Từ cấp D trở lên mới thật sự nguy hiểm. Mấy đứa này bắt đầu có não cỡ học sinh mẫu giáo, biết rủ rê đồng bọn lập team đi đánh người, còn biết úp sọt, tập kích từ phía sau. Người ta gọi tụi này là "thi trí tuệ". Cấp C của lũ xác sống đúng là đáng gờm hơn hẳn, vì chúng đã tiến hóa ra chiếc lưỡi dài từ một mét cho đến tận ba, bốn mét! Với cái lưỡi ấy, chúng có thể vươn tới từ xa để tấn công hoặc bắt sống con mồi. Đám này được gọi là chủng Lưỡi Dài. Còn cấp B thì đúng là bước ngoặt trong giới xác sống, không chỉ có sức mạnh bộc phát kinh hoàng, mà tụi nó còn có thể thức tỉnh các dị năng, y như dị năng giả của loài người. Loại này được gọi là chủng Sa Đọa, nghĩa là từng là người, giờ thì "rớt giá" thành zombie có siêu năng lực. Cấp A thì khỏi nói, vừa có trí tuệ, vừa có lưỡi dài, lại thêm dị năng cao cấp. Mỗi con xuất hiện là có thể quật ngã cả trăm dị năng giả, đúng chuẩn trùm cuối, nên được đặt cho cái tên chủng Ác Ma. Và rồi đến cấp S – tầng lớp đỉnh cao của zombie, gọi là Lãnh Chúa. Cũng như sói đầu đàn trong bầy thú, lãnh chúa có quyền lực và địa vị cao nhất trong bầy xác sống. Mỗi con lãnh chúa có thể chỉ huy cả triệu zombie, đủ sức san bằng cả một thành phố loài người. Nếu tụi này mà xuất hiện, thì đừng nói "ngày tận thế" – trại người sống sót nào cũng thành dĩ vãng! "Vậy còn mình thì thuộc cấp gì ta?" Lý Thu nghiêng đầu suy nghĩ. Mình có ý thức, chắc chắn không phải loại cấp F chỉ biết bò bốn chân, cũng không có cái lưỡi dài như rắn hổ mang nên loại trừ luôn cấp E với cấp C. Vậy thì đúng rồi! Mình chính là cấp D – chủng Trí Tuệ! Lý Thu càng nghĩ càng thấy có lý! Cấp D cũng ngon lành chứ bộ, nằm giữa bảng phân loại 7 cấp của zombie, không quá phế, mà cũng không gánh team. Đúng chuẩn phong cách sống của Lý Thu – từ nhỏ tới lớn, bất kể học lớp chọn hay lớp cá biệt, cô luôn nằm ở tốp giữa. Không cần nhất lớp, cũng chẳng phải đội sổ. Sống vậy là đủ rồi! Đó chính là triết lý sống của cô gái nhỏ – dù có biến thành xác sống thì quan điểm vẫn kiên định như xưa. Thôi thì làm một con zombie cấp D mà sống tiếp vậy! Sống sót – không có điều gì quan trọng hơn thế nữa. Dù cho phải sống dưới hình dạng một con zombie, chỉ cần còn giữ được ý thức, còn thấy được thế giới, còn bước được đôi chân này, thì sống để còn có ngày trở về nhà! Phải rồi – về nhà! Lý Thu muốn về nhà. Cô đang ở xã Xích Lan, tỉnh Giang Ninh, còn nhà cô nằm ở thành phố Bạch Lâm, tỉnh Phong Giang. Hồi trước, Lý Thu từng tra trên bản đồ Đê Đức để xem quãng đường. Hai nơi cách nhau 768 km – đi tàu cao tốc mất 3 tiếng rưỡi, lái xe mất 8 tiếng, còn đi bộ thì cần 160 tiếng (chắc rụng nửa cái mạng!). Tất nhiên, giờ thì làm gì còn tàu cao tốc, đi bộ thì xác định vĩnh biệt cụ tổ, nên Lý Thu quyết định: "Lái xe thôi!" Bằng lái thì cô đã thi xong ngay sau kỳ thi đại học, nhưng đó là chuyện bốn năm trước rồi. Trong 4 năm đó, cô chưa từng cầm vô-lăng thật sự, tay lái thì khỏi bàn – lụm củi là vừa. Nhưng vì ước mơ về nhà, Lý Thu đầy niềm tin: chỉ cần kiếm được cái xe, tối nay là có thể nằm ngủ trên giường nhà! Nhưng trước tiên, cô bắt đầu lục đồ trong đống quần áo xung quanh. Đám dị năng giả thường chỉ cần hạch tinh trong đầu xác sống, còn đồ đạc trên người zombie thì chẳng ai dám đụng – nhỡ đâu lại dính virus zombie thì đi đời! Nhưng Lý Thu thì đâu có ngán! Cô giờ tuy vẫn "mặt mũi người ta", nhưng máu thịt bên trong đã là zombie chính hiệu rồi. Trong ánh sáng ban mai yên bình, cô nàng zombie nhỏ nhắn – Lý Thu, nghiêm túc lục tung đống đồ, chuẩn bị cho hành trình "xuyên núi băng rừng" về nhà.