Hạo Minh dẫn người lên tầng 7, cả đoạn đường đúng là dài như cực hình.
Vừa phải cảnh giác với đám tang thi không biết chui ra từ xó xỉnh nào, vừa thấp thỏm không yên: liệu "ân nhân" bị kẹt ở tầng 7 kia có còn sống không, hay đã bị đám xác sống xé xác rồi.
Phía bên kia, Lục Tiểu Ngũ, Hồ Trạch Vũ và những người còn lại cũng chẳng khá hơn gì.
Bởi vì không ai có thể nhìn rõ tình hình ở trung tâm chiến trường.
Nơi đó không chỉ có bụi khói cuồn cuộn, tang thi vây hãm dày đặc, mà còn tràn ngập mùi máu đen tanh nồng. Máu của tang thi – thứ chất lỏng đen sì vẫn chảy chầm chậm trong thân thể chúng – giờ đây bị lưỡi đao cổ thần kia phóng tung tóe ra khắp nơi.
Họ tin tưởng Chu Tấn Thời. Mà niềm tin đó không phải từ trên trời rơi xuống, mà là được gây dựng qua từng ngày anh dẫn họ chém tang thi, tìm vật tư sống sót. Nhưng lúc này, niềm tin ấy cũng bắt đầu lung lay.
Dù họ đã dốc toàn lực giết sạch đám tang thi ở vòng ngoài, nhưng Chu Tấn Thời bị bao vây bởi một lượng khủng tang thi như thế, sống sót được hay không là một chuyện, mà có bị lây nhiễm hay không lại là chuyện khác.
Điều quan trọng nhất là: nếu Chu Tấn Thời có chuyện, không còn trụ cột, thì bọn họ làm gì còn cửa toàn mạng rút lui khỏi Khách sạn Nham Hồ?
Chính sự quả quyết, sát khí và chiến lược của Chu Tấn Thời đã đưa họ đến đây. Và họ tình nguyện đi theo.
Ai cũng biết, nguy hiểm luôn đi kèm cơ hội, rủi ro càng lớn thì thu hoạch càng cao.
Giờ thì mọi đường lui đã bị cắt đứt. May mà Chu Tấn Thời đã hút hết đám tang thi cấp cao đi chỗ khác, để lại cho họ chỉ còn đám hành thi ngu ngốc cấp F.
Trong đám người, đến cả Thẩm Dư Thành cũng không thể trốn tránh, đành nghiến răng nghiến lợi vận dụng dị năng, giết sạch từng con hành thi.
Không phải vì ai cả, mà vì bản thân cậu ta. Bởi vì bọn họ diệt được thêm một con, thì cơ hội sống sót của Chu Tấn Thời lại cao hơn một chút. Mà Chu Tấn Thời còn sống, thì họ mới còn đường sống.
Thẩm Dư Thành đánh đến mệt bã người, sắc mặt xám ngoét như tro tàn, càng đánh càng hối hận vì cái miệng hại thân.
Đáng lẽ cậu ta không nên quay lại căn cứ.
Nhưng cậu ta lại chẳng có nổi dũng khí như Tô Chí Hải, đơn thương độc mã mà dám liều mạng ngoài kia.
Cậu ta đã quen với cuộc sống có tổ chức, có người che chở trong căn cứ, sống sung sướng chẳng phải lo lắng gì, giờ mà phải lang thang lo từng bữa, ngủ từng tối thì chịu sao nổi.
Dù mệt rã rời, vẫn phải giết, giết và giết tiếp. ...
Người đang sống dở chết dở còn có cả Lý Thu.
Chạy trốn thì chẳng bao giờ là chuyện vui vẻ gì.
Cô kéo theo Lý Đông, trốn tạm vào một đường cống ngầm tối om, nơi mùi thịt thơm của đám dị năng giả kia đã yếu đi đáng kể. Cũng may, từ lúc xuống đây, Lý Đông ngoan ngoãn bất ngờ, co rúm trong góc như một tảng đá mọc tai mọc mũi.
Lý Thu nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài.
Lũ người kia đúng là chuẩn bị đâu ra đấy, tiếng pháo nổ dồn dập bên ngoài, náo nhiệt chẳng khác nào Tết thời thơ ấu của cô.
Cô nhớ hồi còn nhỏ, khi chưa cấm đốt pháo, pháo có thể nổ suốt cả đêm, ít nhất cũng phải nửa đêm mới ngừng.
Giờ thì hay rồi, cả đám tang thi sắp nổ banh xác, mùi khét lan cả đến đây.
Mà bản thân cô, cũng đang mơ về một cái Tết không tang thi, không máu me... chỉ tiếc, đó là chuyện của kiếp trước rồi.
So với tiếng động ngoài kia, còn ồn hơn nữa cơ.
Nhưng lúc đó Lý Thu thấy vui vẻ thật sự.
Khi ấy cô vẫn còn là một đứa trẻ, mặc quần áo mới tinh mừng Tết, vắt chân ngồi trên ghế sô-pha, miệng nhai kẹo, mắt dán vào chương trình Gala mừng xuân.
Bên trái là ba hoặc mẹ, còn có cả bà nội lúc đó chưa mất, ngồi bên cạnh với nụ cười hiền từ đầy trìu mến.
Thậm chí, cô còn chẳng cần lo tới bài tập nghỉ Tết chưa làm, trong đầu chỉ nghĩ: năm nay sẽ được bao nhiêu tiền lì xì đây nhỉ?
Nhưng giờ thì khác rồi — giờ là chạy trốn để sống.