Trên lưng anh ta vác hai cái ba lô to nặng trĩu, đi theo sau lưng Lý Thu với đầu hơi cúi xuống, nhìn không khác gì vệ sĩ trầm mặc ít lời.
Lý Đông bây giờ khác hẳn cái xác tang thi đờ đẫn lần đầu gặp mặt, trông như đổi sang một bộ xương mới.
Lý Thu cực kỳ hài lòng với sự thay đổi này.
Nếu Lý Đông tiếp tục thông minh lên, hai người họ có khi cũng có thể như mấy người sống sót kia, cùng nhau ôm nhau run rẩy sống qua ngày trong cái thế giới hỗn loạn này.
Tầng 1 đến tầng 7 của khách sạn nhanh chóng bị càn quét xong, phòng còn mở cửa rất ít, gần như không còn gì có giá trị. Có lẽ lúc tang thi ập đến, khách du lịch vẫn còn đang dạo chơi ngoài trời, chẳng ai về khách sạn nghỉ cả.
Lý Thu đếm lại, tổng cộng cô chỉ ăn được chưa đến trăm cái xác tang thi.
Ngoài ra, ở tầng 1 khu nhà hàng, cô còn tìm được đống thịt động vật và hải sản đã ôi thiu. Ban đầu cô tính lấy ít cho Lý Đông — kẻ không có "quyền ăn người" — nhưng tiếc thay, cái mồm của hắn cứng như vỏ mắc ca chưa tách, không sao mở ra được, nên thôi đành bó tay.
Lý Thu ngồi phịch xuống cái sofa to đùng ở khu nghỉ tầng 1, rút tấm bản đồ khu du lịch ra ngó một lượt:
"Làm thế này... rồi đi thế kia... xong lại rẽ như vầy... cuối cùng lượn cái là tới bãi đậu xe luôn."
Vì lý do an toàn, bên trong khu du lịch cấm xe cộ lưu thông, nên xe khách, xe hơi các kiểu đều phải đậu tại bãi giữ xe riêng biệt ngoài rìa khu.
Lý Thu chắc chắn, ở bãi đậu xe kiểu gì cũng còn mấy chiếc còn xài được.
Lần này thì Lý Đông không phản ứng gì, thậm chí còn không đứng gần cô nữa, mà tự ý rảo bước về phía cửa chính khách sạn.
Cùng lúc đó, những tang thi khác cũng đang đồng loạt hướng ra ngoài.
Lý Thu vừa gọi một tiếng, Lý Đông mới như sực tỉnh, đứng khựng lại.
Cô bước đến đứng cạnh anh ta, cũng nhìn ra ngoài:
"Ơ... mùi gì vậy ta..."
Đây là mùi hương chỉ cần ngửi một lần sẽ không thể nào quên được.
Nếu phải diễn tả, thì cảm giác đó chính là: người đói gần chết mà ngửi thấy... thịt kho tàu, thịt rang cháy cạnh, cánh gà nướng mật ong, sườn cay Tứ Xuyên, sườn xào chua ngọt, thịt nướng BBQ, bò xào hành cần, lẩu cay Tứ Xuyên, bún chả cá, cơm trộn Hàn Quốc...
Đây chính là mùi thơm ngon nhất, mê hồn nhất mà Lý Thu từng ngửi thấy, đến mức chỉ cần tưởng tượng thôi nước miếng cũng đã tuôn trào.
Dù vừa mới ăn no nê, cô vẫn muốn cắn thêm một miếng.
Nhưng cái cơn say mê ấy chỉ thoáng qua.
Lý Thu rất nhanh ý thức được, mùi hương quyến rũ này đại diện cho điều gì.
Hắn đến rồi.
Cái tên mà cô từng nghe từ miệng đám người Triệu Tư Nguyên, cả lúc trốn trong thùng rác lẫn lúc lén lút bên bãi lau sậy ven hồ.
Chu Tấn Thời — người có thể giết tang thi như nghiền kiến.
Chính mùi hương này đang lan khắp khách sạn nhờ cơn gió.
Tên này vì dụ tang thi mà dám cắt máu mình ra thật à?!
"Lý Đông, chạy lẹ!" Lý Thu vội kéo anh ta đi. Cô từng đi quanh tầng 1 nên biết trong nhà hàng còn có một cửa xuống tầng hầm.
Tầng hầm vốn là nơi chứa thực phẩm, chia làm khu mát và khu lạnh. Ở phía cuối kho có một đường cống dẫn ra bên ngoài.
Nhưng Lý Đông rõ ràng đang bị mùi máu dụ dỗ, người anh ta cứ nghiêng về phía cửa khách sạn, khiến Lý Thu phải dùng cả hai tay ra sức kéo mới lôi được anh ta đi.
"Anh không chạy thì em chạy trước đấy!" Đến phút cuối, Lý Thu vẫn cực kỳ tỉnh táo: giữ mạng mình trước đã rồi tính gì thì tính!
Cô không hề dừng lại, lao thẳng về phía nhà hàng.
Lý Đông chẳng biết đang do dự điều gì, nhưng cuối cùng vẫn lảo đảo chạy theo hướng của Lý Thu. ...
"Đội trưởng Chu, có hiệu quả rồi! Tụi nó bắt đầu ùa ra hết rồi!" Trong rừng trúc nhỏ bên ngoài khách sạn, có người kích động kêu lên.
Bọn họ đã mời Hạo Minh và nhóm của cậu ta gia nhập căn cứ, đồng thời cũng áp dụng một số đề xuất do Hạo Minh đưa ra.
Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu thì sẽ dùng máu của Hạo Minh, còn giờ đổi thành của Chu Tấn Thời.
Dải vải dính máu tươi của Chu Tấn Thời được dị năng giả hệ phong trong đội thổi bay ra phía cổng khách sạn, theo gió lan đi khắp nơi.
Mùi máu của một dị năng giả mạnh mẽ, ngay lập tức khiến đám tang thi từng con một lục tục kéo đến đúng như tính toán của họ.