Sau thảm hoạ, thế giới thay đổi hoàn toàn, những vụ chết oan vì coi thường kẻ địch đã thành bài học nhãn tiền. Với kinh nghiệm dày dạn và võ nghệ cao cường, Chu Tấn Thời không đời nào dám chủ quan.
Anh cùng Hồ Trạch Vũ — một người cầm đao, một người vác rìu — chia hai hướng trái phải lặng lẽ áp sát nơi phát ra âm thanh. Chu Tấn Thời ra hiệu bằng tay, báo hiệu chuẩn bị ra tay.
Tang thi Lý Thu sau tiếng rú thất thanh cũng nhận ra: với cái bộ dạng bây giờ, không cần nghĩ cũng biết sẽ bị dị năng giả giết ngay.
Được trả lại năng lực suy nghĩ, Lý Thu đương nhiên không ngồi chờ chết. Cô nín thở, rón rén trốn đi khi phát hiện nhóm người kia đang lại gần.
Chỗ trốn của cô là một tiệm tiện lợi mở 24/7.
Tiệm này từ lâu đã mất điện mất nước, cửa kính bị đập nát, hàng hóa trên kệ với quầy thu ngân cũng bị vét sạch không chừa một gói snack.
Trên nền nhà toàn là bao bì rách nát, dấu chân chồng chất lên nhau, vẫn có thể tưởng tượng được cảnh hỗn loạn khi mọi người cướp đồ.
Lý Thu núp dưới hộc tủ quầy thu ngân.
Ngay bên cạnh cô là một tang thi — nhân viên thu ngân cũ — chết queo từ thời kỳ đầu thảm hoạ. Tay nó vẫn còn cầm cái máy quét mã. Xác của nó đã khô quắt, thậm chí ruồi cũng không thèm ngó.
Vậy mà giờ nó lại trở thành "hộ vệ" tốt nhất cho Lý Thu, vì sự hiện diện của nó có thể khiến người ta sơ ý.
Chỉ tiếc là, Lý Thu đâu biết rằng cô sắp đụng phải thứ dữ thật sự. Cô nhắm chặt mắt, nín thở, cố gắng giảm đến mức thấp nhất sự tồn tại của bản thân.
Mùi người sống cứ lùa vào mũi cô, thơm lừng — khiến cô bất giác nhớ đến món thịt kho tàu mẹ làm mỗi dịp sinh nhật. Mùi đó khác hoàn toàn với mấy cái xác khô, thơm đến mức khiến bản năng tang thi trong người cô gào thét vì đói.
Lý Thu ôm bụng đói meo, cố ép bản thân tỉnh táo. Cô bấm móng tay vào da thịt mình. Tuy đau không rõ rệt, nhưng đủ để giúp cô phân tán sự chú ý, không để cơn thèm thịt sống nuốt trọn lý trí.
Phải nhịn! Nhịn mới sống!
Cô cắn răng kìm chế, tuyệt đối không được lao ra cắn cổ người ta lúc này!
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cô còn nghe rõ tiếng người thở, tiếng vải quần áo sột soạt và cả... khí lạnh tỏa ra.
Lý Thu thấy cay cay nơi khoé mắt — trên đời này chắc chẳng ai đen như cô, làm người thì bị giết một lần, làm tang thi rồi lại sắp bị giết thêm lần nữa...