Lý Thu mím môi, mắt cụp xuống, nước mắt còn chưa kịp rơi thì con zombie kia đã nghiêng đầu, dí sát mặt vào cô.
Anh ta trợn đôi mắt trắng dã, lỗ mũi phập phồng, hít hít mùi trên người Lý Thu, như thể đang cố xác định trước mặt anh ta là đồ ăn hay là đồng loại. Nhìn kiểu gì cũng thấy ngu ngu.
Lý Thu tỉnh táo lại, lục trong balo ra đoạn dây nhựa đỏ đã cất từ trước, rồi nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, nhanh như chớp trói chặt tay anh ta lại, còn cẩn thận thắt hẳn nút chết.
Toàn bộ quá trình con zombie không hề giãy giụa hay phản kháng gì.
Dù cánh tay anh ta to hơn cô một khúc, người thì cao hơn cả cái đầu, nhìn tổng thể như thể một đấm là tiễn bay một học sinh tiểu học.
Ấy vậy mà ngoan như mèo, không nhúc nhích một cái. Làm Lý Thu nãy giờ căng như dây đàn, tay run rẩy, đúng là sợ hão!
"Quả nhiên, đường đường là một zombie cấp D, đối phó một con cấp F quả thực dễ như trở bàn tay!" Lý Thu hí hửng, cảm thấy mình đúng là có tiềm năng làm nữ cường nhân thời mạt thế.
Để tiện gọi, cô đặt cho con zombie kia cái tên rất có khí chất: anh Tây trắng.
Miệng của anh Tây trắng bị cà vạt buộc chặt, nước dãi xanh lè chảy ròng ròng. Tay bị Lý Thu trói kỹ đến mức sắp nghẹt máu, sợi dây nhựa đỏ trừ đoạn trói tay hắn thì còn thừa ra khoảng hơn hai mét, đầu dây bên kia được cô cột hẳn vào quai balo.
Lý Thu tính toán rất rõ ràng: dẫn anh Tây trắng theo, nhỡ đâu gặp dị năng giả loài người, cô lập tức thả zombie ra làm vật hy sinh, rồi mình nhân cơ hội chuồn êm. Dù sao thì — bạn chết chứ tôi thì không.
Cô nhìn anh Tây trắng bằng ánh mắt cảm thông pha chút áy náy.
Mà anh Tây trắng thì chẳng thèm liếc cô lấy một cái, ánh mắt ngơ ngác dõi theo bầy chim đang bay ngang qua bầu trời.
Lý Thu cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Một bầy ngỗng trời đang bay về phương Nam, tạo thành hình chữ V đẹp như tranh vẽ, trông hùng vĩ vô cùng.
Ngỗng mùa xuân bay về phương Bắc, mùa thu lại bay về phương Nam, chưa từng sai hẹn.
Giá mà chúng chịu mang mình đi cùng thì tốt biết mấy... Lý Thu khẽ mím môi rồi thu ánh mắt lại, bước tới kiểm tra hai chiếc xe cuối cùng.
Nhưng đúng là khi đã xui thì xui tới bến, hai chiếc còn lại cũng không dùng được.
Tin mừng là — Lý Thu tìm được một chai Coca còn nửa chai, hai gói mì bò hầm đã bị bóp nát nát, và đặc biệt là... một cây xúc xích đỏ còn nguyên bao bì!
Loại xúc xích đỏ này vỏ ngoài đỏ tươi, thịt bên trong mềm dai đậm vị, bóc ra ăn sống đã ngon, nếu mà rạch vài đường dao rồi quét một lớp dầu, nướng lên, sau đó lại phết thêm lớp tương ớt nữa thì... trời ơi, chỉ có thể nói: đỉnh của đỉnh!
Lý Thu mắt sáng như đèn pha, nâng cây xúc xích như nâng bảo vật. Cô cẩn thận cắn đứt vòng kim loại ở đầu cây xúc xích, bóc nửa lớp vỏ rồi cắn một miếng nhỏ. ... Không có mùi vị gì cả.
Trong đầu cô bật ra bốn chữ: nhạt như nhai sáp.
Mặt vô cảm, cô nhét hết phần còn lại vào miệng, vừa nhai vừa thất vọng. Chẳng có vị gì, thậm chí còn không ngon bằng con cá chết bữa trước.
Mùi cũng chẳng bằng... anh Tây trắng bên cạnh. Nhìn cái thân hình đầy cơ bắp, phần đùi chắc nịch, cái bụng đầy đặn kia, Lý Thu suýt nữa chảy nước miếng.
Hix... sao mình lại có cái ý nghĩ kinh dị vậy chứ...
Cô vội tự vả một cái, tất nhiên là vả nhẹ thôi — gọi là tự cảnh cáo.
Dù đáy giới hạn của cô đã chạm tới mức nếu đói quá phải ăn zombie thì cũng ráng, nhưng để bảo cô trực tiếp nhai một con zombie còn sống, hình người như mình, thì... cô thật sự chưa nuốt nổi.
Không muốn nhìn nữa để khỏi lung lay, Lý Thu bước ra phía trước anh Tây trắng, đảo mắt quan sát xem quanh đây còn phương tiện gì dùng được không.
Trước khi thành zombie, cô bị cận 200 độ, có kính mà toàn lười đeo.
Không ngờ sau khi biến đổi xong thì thị lực tăng mạnh, chẳng khác gì mắt chim ưng, vừa đảo qua đã thấy một chiếc... xe đạp đang nằm chễm chệ ở góc đường!
Xe đạp á? Quá tuyệt vời! Không cần xăng, không cần điện, hai chân đạp là chạy đến chân trời góc biển. Trời ơi, sao mình không nghĩ đến sớm hơn nhỉ?! Lý Thu tiếc đến mức đấm ngực giậm chân.
"Đi thôi anh Tây trắng, tôi chở anh đi xe đạp!" Lý Thu vui vẻ vẫy tay gọi anh ta, còn lôi lôi sợi dây nhựa cho chắc ăn.
Tên zombie ngơ ngác kia vốn đang đi loanh quanh, nghe giọng Lý Thu thì lập tức chạy tới như có người gọi cơm, nhưng tới gần rồi lại không biết phải làm gì tiếp theo, bối rối ngừng lại.
"Ha ha ha ha ha ha!" Lý Thu cười ngặt nghẽo.
Chỉ còn vài bước nữa là tới được chiếc xe đạp, thì bất ngờ — cô nghe thấy tiếng người nói chuyện, không chỉ một mà là nhiều giọng.
Cùng lúc đó, anh Tây trắng bỗng trở nên dữ tợn, ánh mắt hung hãn, mặt mày vặn vẹo, chẳng thèm để ý tay còn bị trói, lao thẳng về phía phát ra tiếng người...