Chương 8.1: Tôi là người, cô ta là xác sống, cậu lại giúp cô ta?

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

"Các người... theo dõi tôi?" Phương Kỳ lạnh lùng nhìn đám người đứng cách mình chưa tới chục mét, ánh mắt dần phủ một tầng sương giá. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, gương mặt cô ấy càng thêm tái nhợt vì mất máu, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh đến mức vô cảm, như thể mọi xúc động đều đã bị đông cứng lại. Bình thường cô ấy rất ít khi nói những câu vô nghĩa kiểu này. Trong nhóm năm người, Phương Kỳ luôn là người ít nói nhất, thái độ lãnh đạm như kẻ ngoài cuộc. Nhưng giờ, cô ấy lại mở miệng. Lúc nói, ánh mắt Phương Kỳ chăm chăm nhìn vào phó đội trưởng Triệu Tư Nguyên, nhưng ánh nhìn khóe mắt lại không ngừng quét quanh, cố tìm một lối thoát khả thi. Tiếc là Triệu Tư Nguyên và đám người kia đã chuẩn bị kỹ càng. Anh ta – một dị năng giả cấp 2 như cô ấy – chặn ngay chính diện, đề phòng cô ấy bất ngờ tấn công. Thẩm Dư Thành, dị năng cấp 1, giữ bên trái – đó là lối dẫn đến trung tâm du lịch hồ Nham. Bên phải thì đã có Tô Chí Hải và Trần Mịch đứng sẵn. Phía sau cô ấy? Chỉ là một đám lau sậy mọc um tùm sau thiên tai. Bọn họ – những người từng là đồng đội – giờ đây vây chặt lấy cô ấy, không chừa cho cô ấy một con đường thoát thân. Trần Mịch cầm một chiếc xà beng gọn nhẹ trong tay, còn Tô Chí Hải thì siết chặt cây rìu leo núi cán dài – đều là những món đồ trước kia chính Phương Kỳ tặng. Cô ấy vốn là dân chuyên leo núi, trong balo lúc bùng phát đại dịch zombie vẫn còn nguyên đống trang bị. Tô Chí Hải hôm nay chẳng còn vẻ tếu táo mọi khi, im thin thít, ánh mắt lảng tránh, bàn tay nắm rìu còn run nhẹ. Trần Mịch liếc nhìn cậu ấy một cái, cười khẩy như đã nhìn thấu: "Anh Triệu nói rồi, giết Phương Kỳ xong thì vật tư và tinh hạch cô ta giấu sẽ chia đều. Bọn mình không có dị năng, chỉ mong hấp thụ tinh hạch để kích phát dị năng, nên ai cũng cần. Đã không phản đối lúc đi, giờ đừng giả vờ đạo đức. Với lại, dù bọn mình không ra tay, cô ta cũng sẽ biến thành xác sống thôi. Mà đến lúc đó... càng khó giết." Một khi Phương Kỳ – dị năng giả cấp 2 – biến thành zombie, thì khả năng chiến đấu e rằng còn mạnh hơn loại E bò sát mà họ từng chật vật đối phó. Lời Trần Mịch như lột trần hết suy nghĩ trong lòng Tô Chí Hải. Cậu ấy đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống, không dám nhìn về phía Phương Kỳ, sợ bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Thời buổi này, trông cậy vào người khác làm gì, chỉ có thể dựa vào chính mình. Dù trong trại, người có dị năng không nhiều, và bề ngoài thì ai cũng hòa đồng với người thường. Nhưng ai cũng hiểu, nếu nguy hiểm thực sự ập tới, người bình thường chính là nhóm bị đem ra làm mồi đầu tiên. Thu thập tinh hạch, cầu may đánh thức dị năng — còn chuyện gì quan trọng hơn nữa? Trên người Phương Kỳ, chắc chắn cất giấu không ít tinh hạch. "Trần Mịch, không ngờ cô lại hận tôi đến vậy." Phương Kỳ chậm rãi nói, ánh mắt vẫn không rời đối phương. Trong nhóm năm người, chỉ có cô ấy và Trần Mịch là con gái. Hồi đầu, Trần Mịch còn thân thiết gọi cô ấy là "chị", ngọt ngào chẳng kém gì Tô Chí Hải. Còn giờ thì trở mặt như trở bàn tay, rõ ràng không phải chuyện ngẫu nhiên. Mọi chuyện bắt đầu từ lần họ cùng nhau đến một khu trung tâm thương mại ngầm ở vùng ngoại ô. Lúc đầu, mục tiêu ai cũng rõ ràng – chỉ cần lương thực, nước uống và nhiên liệu. Nhưng sau khi vào bên trong, thấy một loạt cửa hàng quần áo, Trần Mịch không kìm được lòng, nấn ná lâu hơn, muốn mang về trại thêm ít đồ đẹp và ấm áp... Chẳng ai ngờ chỉ vì chút thời gian bị trì hoãn đó, mà ngay lối vào trung tâm thương mại đã bị một bầy xác sống tụ lại. Trong số đó còn có hai con thuộc loại bò sát cấp E – sức chiến đấu khỏi nói cũng biết là kinh khủng cỡ nào. Tuy cuối cùng cả nhóm cũng thoát được vòng vây, nhưng số vật tư gom được thì chẳng mang ra nổi cái gì, Tô Chí Hải suýt nữa còn bị cắn trúng bởi một con bò sát. Phương Kỳ khi đó mặt đen như đáy nồi, không nhịn được mà mắng cho Trần Mịch một trận nên thân. Từ lúc đó trở đi, Trần Mịch cứ thấy Phương Kỳ là ngứa mắt. Giờ thì cô nàng lại ngọt xớt nở nụ cười, thản nhiên đáp lại câu hỏi của Phương Kỳ: "Đúng rồi đó chị Kỳ-." Phương Kỳ cúi đầu, tay lặng lẽ lục trong ngăn phía trước của ba lô, móc ra một gói giấy ăn được gói nhiều lớp. Gói giấy phồng to, cầm lên thấy nặng tay, mơ hồ có thể đoán bên trong là thứ gì đó cứng như đá.