Dù gì thì cô ấy cũng là dị năng giả hiếm hoi trong trại có song hệ, lại còn đạt cấp 2. Một trong hai năng lực của Phương Kỳ là sức mạnh bộc phát gấp năm lần – đánh một cú là đủ tiễn bay một con tang thi hệ bò sát. Năng lực thứ hai thì càng "ảo ma Canada": cô ấy có thể khiến vật vô tri "hóa mục thành thần". Ví dụ như nhặt được một con dao gãy đôi, qua tay cô ấy vận năng lực thì có 10% cơ hội biến nó trở về trạng thái sắc bén và nguyên vẹn nhất.
Nếu cô ấy đi, không chỉ tổn thất với tiểu đội mà cả cái trại cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Giá mà đang ở trong trại, đội trưởng Chu chắc chắn có thể giữ cô ấy lại. Nhưng giờ đội trưởng Chu không có mặt, cả nhóm chỉ còn trông chờ vào Triệu Tư Nguyên lên tiếng.
Ngoài Phương Kỳ, ba người còn lại đồng loạt quay sang nhìn Triệu Tư Nguyên.
Nhưng anh ấy lại hiếm khi im lặng như thế, chỉ nhìn thẳng vào Phương Kỳ, xác nhận lại một lần nữa:
"Cô thật sự muốn đi sao?"
"Ừ." Phương Kỳ gật đầu chắc nịch.
"Vậy thì... mấy thứ kia cô cứ mang theo đi, không cần để lại nửa phần." Triệu Tư Nguyên chỉ tay về phía đống đồ trên đất.
Phương Kỳ khẽ nhíu mày, liếc nhìn anh ấy bằng ánh mắt khó hiểu – điều này hoàn toàn không giống với con người vốn chi li tính toán của Triệu Tư Nguyên. Người như anh ấy, bình thường một hạt gạo cũng tính, sao hôm nay lại rộng rãi bất ngờ?
Nhưng cơn nóng rát đang bốc lên từng đợt trong cơ thể, cùng mí mắt nặng trĩu, tất cả đều đang nhắc cô ấy rằng – cô ấy không nên ở đây lâu hơn nữa.
Khi con người biến dị thành tang thi, khoảnh khắc ấy cũng là lúc yếu ớt nhất.
Nếu bọn họ phát hiện cô ấy bị thương, chắc chắn sẽ ra tay trong lúc cô ấy chưa kịp phản ứng.
Cô ấy không muốn chết.
Bất cứ lúc nào, cô ấy cũng không muốn chết.
Phương Kỳ nhanh chóng thu dọn đống đồ, dứt khoát xoay người rời đi, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Tô Chí Hải trố mắt nhìn theo, không nhịn được lên tiếng:
"Anh Triệu... sao anh lại để chị Kỳ đi thật rồi? Mọi người còn trông anh thuyết phục chị ấy mà?"
Triệu Tư Nguyên xoa xoa mấy ngón tay, phủi đi chút bụi vừa bám, cười nhẹ một tiếng, giọng trầm thấp mà đầy ẩn ý:
"Không sao. Rồi chúng ta sẽ gặp lại cô ấy thôi."
Trời dần ngả tối. Một bên chân trời ráng chiều ửng vàng như mật, trong khi bên kia cánh rừng, vô số bóng cây khô gầy gò in dài xuống mặt đất.
Gió thu thổi vi vu, vài tiếng dế kêu nỉ non, thi thoảng chen lẫn vài tiếng chim hót thưa thớt.
Dưới gốc một cây đa cổ thụ, Lý Thu vò đầu bứt tóc, mặt nhăn như bánh bao thiu.
Vâng, cô đã lạc đường.
Nãy giờ cứ mãi hăm hở đạp xe như trốn nợ, thành ra chẳng để ý đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ. Giờ thì khỏi cần bàn, đến cả bảng chỉ đường cũng không có cái nào ló mặt ra.
Trong thời đại công nghệ di động phát triển như vũ bão, Lý Thu đã quen với việc cái gì cũng... trông chờ điện thoại.
Đói thì đặt đồ ăn, chán thì đọc truyện, lạc đường thì mở định vị. Đã thế mấy cái app còn thân thiện ghê gớm – chỗ nào có tiệm tạp hóa, quán cơm, nhà vệ sinh công cộng đều hiển thị rõ rành rành, muốn lạc cũng khó.
Cô đến thành phố Xích Lan chỉ để thi tuyển viên chức, mới ghé có một lần nên đường sá thì... biết gì đâu.
Ký ức duy nhất là lúc nhận phòng ở khách sạn gần điểm thi, cô từng nhìn qua tấm bản đồ thành phố treo sau quầy lễ tân. Mà cái bản đồ đó cô xem cũng chẳng phải để ghi nhớ đường đi, chủ yếu để "săn" mấy địa điểm du lịch nổi tiếng – còn định sau khi thi xong sẽ đi "check-in" sống ảo các thứ nữa kia. Ai mà rảnh mà nhớ đường chứ!
Hiện tại trong túi Lý Thu chỉ còn cái điện thoại cảm ứng cà tàng đào được từ trong đống đồ cũ, pin thì từ lâu đã hết sạch.
Cô giữ lại chẳng phải vì hy vọng gì cao xa, mà nghĩ biết đâu có lúc vớ được chỗ sạc thì còn dùng được, hoặc chí ít... còn có thể làm gương soi!
Lý Thu lôi điện thoại ra, nhấn nhấn vài cái như thể có thể hồi sinh viên pin bằng niềm tin mãnh liệt. Mò mẫm một hồi, vẫn đen thui như đáy nồi, cô mới đành tiếc rẻ nhét lại vào túi, mặt bí xị như học sinh bị điểm kém.
Cô đảo mắt nhìn về phía sau, nơi anh chàng Tây trắng vẫn bị trói tay đứng đó.
Mắt anh Tây trắng giờ đã đổi màu xám trắng đục, đang chăm chú nhìn... một tổ kiến dưới đất.
Cả người anh ta đứng y như cột đèn bị tắt điện, không hề có một dấu hiệu nào của sinh khí.
Trông cậy vào anh ta tìm đường thì... thà trông trời mưa rơi tiền còn có lý hơn.