Lý Thu nhăn mũi hít hà: Rẻ thế cơ à? Cô nhớ ở thành phố của mình, tiệm cắt tóc rẻ nhất cũng phải hơn 35 tệ, còn loại có máy lạnh, trang trí đẹp thì toàn từ 50 tệ trở lên. Cắt đầu 10 tệ đúng kiểu giá mười năm trước.
Lý Thu ghé đầu nhìn vào trong: không có ai cả, thậm chí chẳng có con zombie nào. Chỉ thấy vài chiếc ghế bị đổ, cây chổi nằm chỏng chơ, tóc rơi đầy sàn chưa quét dọn và vài mạng nhện nơi góc nhà.
Lý Thu mừng rơn bước vào trong.
Trên tường treo đầy poster các ngôi sao nổi đình nổi đám của thập niên 90, người thì sắc sảo, người lại dịu dàng. Một góc còn đặt mấy chậu lan treo đã héo rũ từ lâu. Có thể thấy chủ tiệm này từng là người yêu đời lắm.
Chỉ tiếc là không biết giờ ông ấy đã lưu lạc phương nào.
Lý Thu không nghĩ nhiều, ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi một chiếc gương vỡ đặt gần đó. Không có cô gái nào có thể cưỡng lại việc soi gương, kể cả khi chỉ còn nửa tấm.
Cô vuốt vuốt mái tóc rối bù như tổ quạ của mình, soi thật kỹ.
Tóc cô đen nhánh, dài tới vai, nhưng vì lang thang mưa gió nhiều ngày nên giờ đã dính bết, rối tung và bám cả đất cát – nhìn không khác gì một tổ chim chưa xây xong.
Điều duy nhất khiến cô khó chịu là... răng.
Lý Thu đưa tay sờ thử, phát hiện hai chiếc răng nanh hai bên đã mọc dài ra, sắc nhọn như dao gọt bút chì.
Nhưng có một tin vui: đồng tử mắt cô vẫn là màu nâu đen bình thường, chứ không phải trắng dã kiểu zombie.
Tâm trạng Lý Thu phấn chấn hẳn lên. Cô vẫn còn "ra hình người", như vậy khi gặp lại ba mẹ, họ sẽ không sợ đến chết khiếp.
Tuy tiệm cắt tóc này không có điện, không nước, cũng chẳng có gì để ăn, nên ước mơ được gội đầu rồi uống nước của cô tạm thời đi tong.
Dù vậy, cũng không phải không có thu hoạch.
Những thứ như tóc giả hay lược chải, với người sống sót sau thảm hoạ thì chẳng ai ngó ngàng, giờ lại thành kho báu dành riêng cho Lý Thu.
Cô tỉ mỉ chọn cho mình một bộ tóc giả dài, đuôi xoăn nhẹ, đội lên đầu rồi còn phối thêm một chiếc mũ vành rộng màu nâu nhạt.
Ngoài ra, cô còn moi được vài chiếc khăn mặt sạch, ba cái lược với răng chải khác nhau, một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay, và thêm hai chiếc khăn nữa – tất cả đều được cẩn thận gói ghém nhét vào ba lô. Đợi lúc có nước, cô sẽ lấy khăn lau mặt, biến hình thành một zombie... xinh đẹp.
Nhìn ba lô càng lúc càng đầy, Lý Thu cười như trúng số.
Lục tung khu vực sảnh chính xong, cô phát hiện còn một cánh cửa đang hé mở ở bên cạnh.
Lý Thu liếm môi – cô biết nhiều tiệm cũ thường có chủ tiệm sống luôn ở trong. Điều này đồng nghĩa với khả năng bên trong có những thứ cô đang rất cần.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sơn xanh đang tróc lở, cánh cửa cũ kêu lên "két" một tiếng dài chói tai, làm tim Lý Thu như rớt khỏi lồng ngực.
Và rồi... cảnh tượng trước mắt là thứ cô sẽ không bao giờ quên được.
Cô biết ông chủ tiệm đã "đi đâu".
Tóc ông ấy đã bạc trắng, trông cỡ tuổi ông nội cô lúc sinh thời.
Một chiếc kéo cắt tóc cắm thẳng vào cổ ông ấy, cơ thể đã bắt đầu phân huỷ thành xương. Máu ông ấy chảy lênh láng khắp căn phòng chỉ vỏn vẹn một chiếc giường đơn, lâu đến mức đã khô lại, không còn rõ màu máu ban đầu.
Bên cạnh là một chiếc túi tiền kiểu cũ, bên trong toàn tờ 1 tệ lẻ loi, mấy tờ mệnh giá lớn hẳn đã bị ai đó lấy sạch từ lâu.
Ông ấy không chết vì zombie, mà chết vì con người.
Lý Thu đứng ngây ở ngưỡng cửa, cả người trống rỗng như bị ai đấm một cú vào bụng. Cảnh tượng này còn khiến cô buồn nôn hơn cả việc thấy hơn trăm cái xác zombie trước đó.
Không biết đứng đó bao lâu, cuối cùng Lý Thu mới chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng nhặt lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên người ông ấy.
Chỉ là một cái đắp chăn, nhưng là một chút kính trọng cuối cùng, giữa tận thế không còn lòng người.
"Nam mô A Di Đà bà dạ." Lý Thu chắp tay trước thi thể ông chủ tiệm cắt tóc, miệng lẩm bẩm. Cô chợt thấy có lỗi vì hồi đại học không chịu học hành tử tế. Câu này cô nhớ là trong Vãng Sinh Chú, hồi ấy thầy dạy môn Phật giáo đại cương giảng rồi, nhưng cuối cùng cô chỉ nhớ được đúng một câu.
Sau đó, Lý Thu nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tâm trạng vốn vừa mới khá lên sau khi tìm được ít đồ dùng, giờ lại tụt dốc không phanh.
Không ai hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng cô lúc này.
Cô sợ ba mẹ cũng giống như ông chủ tiệm tóc kia...
Lý Thu lắc đầu thật mạnh, nghiến răng tự trấn an: "Đừng nghĩ linh tinh, ba mẹ chắc chắn vẫn đang chờ mình ở nhà." Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, để mùi máu tanh giúp bản thân dứt ra khỏi mớ suy nghĩ rối bời.
Tốc độ lục đồ sinh tồn của Lý Thu tăng gấp đôi.