Chương 7.1: Nhặt được một miếng thịt ăn

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

Ánh trăng len qua kẽ lá, rải từng mảng sáng mờ mờ lên người hai... xác sống. Lý Đông lặng lẽ nhìn Lý Thu đang từng bước áp sát mình. Mắt anh ta trừng trừng, con ngươi đảo xuống để lộ gần hết lòng trắng, như đang nhìn đồng loại của mình đang làm chuyện kỳ quặc khó hiểu. Lý Thu hai tay nâng cánh tay của Lý Đông, bắt đầu lần lượt kéo cao từng lớp áo. Đầu tiên là chiếc áo vest đen bên ngoài, sau đó là chiếc sơ mi ôm sát người bên trong. Cuối cùng, một cánh tay dài và thon hiện ra trước mắt cô. Lý Thu lúc này đã hoàn toàn bị cơn đói khống chế. Trong mắt cô, thứ trước mặt nào phải xác sống, mà là một ổ bánh mì bơ sữa vừa mới bóc gói thơm phức đang mời gọi. Không chút do dự, cô há miệng cắn xuống. Hàm răng sắc lẹm cắm phập vào lớp da thịt xác sống cứng như cao su của Lý Đông, giống như người sắp chết khát đột nhiên uống được nước suối ngọt lành. Cô cắn nhanh hơn, ăn nhiệt tình hơn, trông chẳng khác nào một con sư tử đói đang xé xác linh dương giữa thảo nguyên châu Phi. Lý Đông vẫn đứng yên bất động, chỉ dõi mắt nhìn cô, chẳng hề phản kháng. Cứ như cái thân xác đang bị gặm nhấm kia không phải của mình vậy. Miếng thịt trong miệng Lý Thu vừa mới nhai được vài cái đã bị cô nuốt ực xuống. Nhưng đó chỉ là món khai vị. Ngay sau đó, lại là cú cắn tiếp theo. Chẳng mấy chốc, một phần da thịt nơi cánh tay đã lộ cả khúc xương trắng hếu. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên mấy khúc xương ấy còn bám đầy vết đốm đen, bốc ra cái mùi... y như đống rác bị nắng mùa hè thiêu đốt cả tuần liền chưa kịp đổ. Có lẽ do tiếng nhai nuốt của Lý Thu quá rõ ràng, một lần nữa khiến Lý Đông lẫn lộn cảm giác. Anh ta lại cảm nhận được... hương vị của con người. Bóng dáng Lý Đông loạng choạng trong màn đêm. Anh ta nghiêng đầu, cổ và vai phát ra những tiếng rắc rắc từ mấy đoạn xương đã mục nát. Tiếng gầm gừ bật lên từ cổ họng hắn, vang vọng giữa khu rừng yên ắng như tiếng hú rợn người giữa đêm khuya. Miệng anh ta cũng há dần ra, để lộ hàm răng ố vàng thối hoắc, nước dãi dính từng sợi cùng cái lưỡi đen sì gớm ghiếc. Anh ta đưa tay còn lại tóm lấy tay áo hoodie của Lý Thu, hơi thở hôi hám phả thẳng lên trán cô. Khoảng cách giữa anh ta và món "ngon" lúc này gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể ngoạm lấy. Nhưng rồi... mùi hương quyến rũ kia lại trượt qua trước mặt anh ta. Vẫn là cái mùi quen thuộc ấy – mùi của đồng loại. Cái mùi xác sống đó khiến Lý Đông phải nhăn mặt, để lộ biểu cảm rõ ràng là... buồn nôn. Lý Thu đột nhiên cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một cơn mộng mị kỳ lạ — trong giấc mơ đó, cô nhảy xuống từ vách núi, cảm giác rơi tự do kích thích đến nỗi khiến cô giật mình bừng tỉnh. Cảnh vật trước mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Cô đang ôm chặt cánh tay trái của Lý Đông, trong miệng vẫn còn nhai dở một miếng thịt. Còn Lý Đông thì dùng tay phải túm lấy cổ tay cô, khuôn mặt gần như áp sát vào mặt cô, biểu cảm thì y như người vừa bị ép ăn trứng vịt lộn thiu. Nếu giờ có người nào vô tình đi ngang qua, chắc chắn sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân cùng bị biến thành xác sống — chứ không thì tại sao biến rồi mà vẫn còn thân mật đến thế! Lý Thu vừa hất tay Lý Đông ra, vừa lùi lại mấy bước để kéo giãn khoảng cách, đồng thời... lẳng lặng nuốt nốt miếng thịt còn trong miệng. Mặc dù hơi dai, dính răng, nhưng mà... thật sự khá ngon đấy chứ. Thịt mềm vừa đủ, không khô không bã — đây chính là hương vị của một thanh niên xác sống khỏe mạnh, tầm ba mươi tuổi chăng? Lý Thu không kìm được mà nghĩ thầm. Cô đưa tay xoa xoa cái bụng đang dần dịu đi vì đói, rồi thở dài: "Đông à, tôi thấy... quan hệ tụi mình bây giờ hơi bị mập mờ đấy." Lý Đông thì vẫn đứng đờ ra như cũ, trừng trừng nhìn cô mà không hiểu cô đang nói gì. Ánh mắt Lý Thu rơi xuống cánh tay đã trơ cả xương của Lý Đông, lòng khẽ chùng xuống — đó là tác phẩm của cô đấy. Không khí bỗng trầm lại. Lý trí dần quay về, cô bắt đầu nhớ lại những gì mình vừa làm. Lúc đầu kéo Lý Đông theo chỉ đơn giản vì muốn có một cái "bia đỡ đạn", để nếu gặp nguy hiểm thì còn có thời gian chuồn đi.