Chương 8.2: Tôi là người, cô ta là xác sống, cậu lại giúp cô ta?
Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy
Tiểu Hùng Đại Nhân15-09-2025 22:38:37
"Các người muốn tinh hạch đúng không? Đây."
Vừa thấy gói giấy ấy, Triệu Tư Nguyên và Thẩm Dư Thành lập tức thở gấp.
Họ quá quen với nó – đó đúng là cái gói mà Phương Kỳ vẫn dùng để đựng tinh hạch.
Hồi đó còn từng bàn tán sau lưng rằng cô ấy quá cẩu thả, tinh hạch quý như thế mà chỉ gói đại trong mấy tờ giấy ăn, không sợ ai lầm tưởng là rác rồi ném đi chắc?
Đã hơn một tháng kể từ khi tận thế bắt đầu, công dụng của tinh hạch đã được chứng minh rõ ràng bằng đủ mọi cách.
Nó là nguồn năng lượng giúp đám zombie có sức mạnh kinh dị, đồng thời cũng là thứ duy nhất trong cơ thể chúng không mang theo virus xác sống.
Tinh hạch cấp thấp ở mấy con điên dại bình thường chỉ nhỏ bằng móng út, màu sắc như hạt sỏi lăn lóc ngoài đường. Nhưng lên tới cấp E bò sát, thậm chí cấp D trí tuệ, tinh hạch sẽ to bằng móng tay cái và màu sắc cũng sáng hơn, bắt mắt hơn.
Dị năng muốn nâng cấp hay hồi phục đều phải dùng đến tinh hạch.
Mà quan trọng hơn, nó còn có ích với người bình thường.
Có người đã thử nghiền tinh hạch thành bột, trộn vào thức ăn cho người không dị năng dùng – kết quả cho thấy tỷ lệ thức tỉnh dị năng tăng rõ rệt.
Dù phần lớn dị năng từ phương pháp này đều bình thường, thậm chí vô dụng, nhưng... có vẫn hơn không.
Trần Mịch và Tô Chí Hải chính là kiểu người như thế – không có dị năng nhưng vẫn liều mạng ra ngoài, mong đổi lấy một tia hy vọng.
Nói tóm lại, tinh hạch là báu vật đối với cả người thường lẫn dị năng giả.
Cả bốn cặp mắt giờ đều đổ dồn về gói giấy trong tay Phương Kỳ. Nhìn độ phồng, chắc phải có đến bốn năm chục viên – mỗi người ít nhất được chia mười viên.
Mười viên tinh hạch tương đương mười con xác sống. Nếu còn có vài viên loại bò sát cấp E thì lại càng đáng giá. Mà giờ chỉ cần khống chế Phương Kỳ là lấy được – quá hời!
Triệu Tư Nguyên chậm rãi lên tiếng:
"Phương Kỳ, chuyện này xảy ra... bọn tôi cũng không mong muốn. Nhưng dù sao chúng ta cũng từng là đồng đội, bọn tôi chỉ muốn tiễn cô một đoạn cuối đường, không có ác ý đâu."
Phương Kỳ bất ngờ cười nhạt:
"Triệu Tư Nguyên, thật ra... chúng ta cũng giống nhau đó."
Anh ta nheo mắt: "Giống cái gì cơ?"
"Đều muốn lấy mạng nhau cả thôi." Phương Kỳ cúi đầu, giọng cô ấy nhỏ đến mức chỉ có Lý Thu – người đang nấp trong đám lau sậy gần đó – mới nghe thấy.
Lý Thu lúc này đang nhai chầm chậm miếng thịt "trúng quả" mà cô nhặt được. Khóe mắt cô nàng cong lên, đầy thỏa mãn.
Bình thường cô ăn rất nhanh, nhưng miếng này quá hiếm – ngon gấp vạn lần những thứ từng ăn, nên cô cứ nhai mãi như muốn tan ra từng tế bào vị giác. Nhưng dù thèm đến mấy, cũng không dám nhai to quá. Bởi nếu để đám người ngoài kia phát hiện ra sự hiện diện của cô... e rằng cả bọn sẽ lập tức quay qua xé xác cô trước tiên.
Đang lúc cắn tới mức thịt sắp nát như cháo, Lý Thu bỗng trợn tròn mắt.
Cô trơ mắt nhìn Phương Kỳ vung tay ném luôn gói tinh hạch xuống hồ bên cạnh, sau đó phóng mấy bước đã áp sát Triệu Tư Nguyên, tung nắm đấm bằng tay phải chưa bị thương thẳng vào mặt hắn!
Triệu Tư Nguyên luống cuống tránh đòn, miệng hét lớn:
"Còn đứng đó làm gì?!"
Ai ngờ mấy người luôn nghe lời anh ta như Thẩm Dư Thành, Trần Mịch lại chẳng thèm xông vào hỗ trợ – ngược lại, cả hai quay đầu chạy thẳng về phía bờ hồ.
Chẳng ai còn tâm trí đánh đấm gì nữa.
Thẩm Dư Thành và Trần Mịch không kịp cởi áo khoác, trực tiếp nhảy ùm xuống nước tìm gói tinh hạch. Tô Chí Hải phản ứng chậm hơn một chút, còn đang lóng ngóng trên bờ.
"Tô Chí Hải!" Triệu Tư Nguyên gọi lớn. Lúc này thêm một người giúp tay cũng quý như vàng.
Anh ta không ngờ rằng một Phương Kỳ đã trúng virus zombie lại vẫn có thể "nhảy nhót" như vậy!
Năng lực dị năng của Triệu Tư Nguyên là "da đồng xương sắt", độ cứng của cơ thể gấp năm lần người bình thường, đúng nghĩa là một tấm lá chắn sống hoàn hảo. Nhưng giờ đụng phải một "máy đấm" như Phương Kỳ, thì chẳng khác nào gặp phải khắc tinh. Từng cú đấm dốc hết sức của cô ấy đánh ra đều khiến nội tạng anh ta rung chuyển, đau đớn như muốn lật tung cả người.
Vì thế, dù Tô Chí Hải không có dị năng, chỉ cần nhảy vào cản đường Phương Kỳ, làm bia đỡ đòn cũng quý lắm rồi.
May mà Tô Chí Hải không khiến Triệu Tư Nguyên thất vọng, cậu ấy quả nhiên quay lại thật.