Chương 5.3: Mình chơi trốn tìm với loài người

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

"Ra ngoài đã hơn ba tiếng rồi, đừng gây lục đục nội bộ nữa, mau tăng tốc lên. Ngoài này không an toàn, tụi mình phải về trước khi trời tối." "Anh Triệu, hay mình lật cái xe rác kia coi thử?" Một người chỉ vào chiếc xe rác cách đó không xa, chính là Tô Chí Hải, người vừa rồi đứng về phía Phương Kỳ. Nghe tới đây, Lý Thu suýt chút nữa trợn trắng mắt. Trời đất ơi, đến rác mà tụi bây cũng không tha à?! Nhưng giờ đã tới nước này, cô chỉ có thể tiếp tục nín thở, trốn chui rúc trong xe rác chờ xem tình hình. Nếu tụi kia thực sự mò tới đây, trước khi chúng kịp lôi cô và "anh Tây áo vest" ra ngoài, cô sẽ vung cái mỏ lết trong tay lên trước, đập choáng vài đứa rồi chạy trốn. Tất nhiên, nếu không còn đường thoát, cô đành phải... bỏ lại anh Tây trắng kia mà tự cứu lấy mình thôi. Anh sẽ không giận em đâu đúng không, anh Tây? Lý Thu liếc nhìn cái tên vẫn đang ngoan ngoãn liếm tay cô. Ừ, ánh mắt anh ta rất hiểu chuyện. Sẽ không trách đâu. Triệu Tư Nguyên liếc Tô Chí Hải một cái, môi thì cười mà mắt lại lạnh tanh: "Chí Hải à, em thấy Chu Tấn Thời lục đồ là tìm được đồ ngon, còn anh thì chỉ xứng đi lật rác thôi à?" Giọng nói nghe như đùa, nhưng Tô Chí Hải lại lạnh hết cả sống lưng. Cậu ấy mới 17 tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba, nhất thời không biết nói sao cho phải, đành cười trừ như kẻ ngốc. Ngay cả Trần Mịch và Thẩm Dư Thành cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Nhưng Triệu Tư Nguyên ngay sau đó lại phá lên cười ha hả: "Giỡn chút thôi mà! Ai chẳng biết đội trưởng Chu giỏi cỡ nào. Nhưng cái xe rác đó cả tháng không ai đụng rồi, biết đâu bên trong nấm mốc lên cả họ hàng thì khổ. Thôi kệ đi, chậm thêm chút là không thấy bóng Phương Kỳ đâu nữa." Cả nhóm lập tức phụ họa rồi nhanh chóng bước theo sau Triệu Tư Nguyên. Chu Tấn Thời... Đội trưởng Chu à? Lý Thu ló đầu ra khỏi xe rác, lặp lại cái tên đó trong đầu. Hóa ra cái tên "ngon lành" khiến cô nhớ mãi không quên ấy tên là Chu Tấn Thời. Cô nhìn theo bóng lưng nhóm Triệu Tư Nguyên đã đi xa đến mức không còn thấy rõ nữa. "Hên xui hôm nay gặp hên, khỏi chết, anh cũng khỏi chết." Lý Thu lồm cồm bò ra khỏi xe rác, bộ đồ tạm xem là còn sạch sẽ giờ đã bẩn thêm vài tầng nữa. Anh Tây trắng ngơ ngác bị cô lôi ra, trên đầu còn đội nguyên cái chậu nhựa màu xanh, có vết nứt rõ ràng — chắc là bị người ta đập rồi vứt. "Chậu này đẹp ghê. Tịch thu!" Lý Thu nhanh tay gom chậu nhét ngay vào ba lô, để ở ngăn trên cùng như chiến lợi phẩm. Tiếp đó, cô nhấc đôi chân ngắn ngủn lên, khó nhọc trèo lên chiếc xe đạp kiểu cũ khung 28. Loại xe này bị đào thải cũng có lý — lên rồi chân không chạm đất nổi luôn?! "Lên đường thôi!" Cô bĩu môi làm khẩu hình, bắt đầu đạp xe. Tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" vang vọng trên con đường nhựa, một "người" quấn khăn đội mũ lái xe phía trước, còn phía sau là một tên zombie mặc vest, lóc cóc chạy theo như pet nuôi trong nhà. Lý Thu hít hà làn gió thổi vù qua mặt, hàng cây hai bên đường cứ lùi dần về sau, trong lòng dâng lên một niềm vui sống sót sau tai nạn thập tử nhất sinh. Rồi cô vô tình... bấm trúng cái chuông xe đạp. Leng keng—. Tiếng chuông giòn tan vang xa mãi giữa khung cảnh yên tĩnh. Lý Thu giật mình cúi rạp người xuống, mặt cứng đờ. Ở đằng xa, nơi đã khuất sau mấy tòa nhà, Phương Kỳ — người có thính lực nhạy bén — như vừa nghe thấy tiếng chuông xe. Cô ấy vừa định lên tiếng thì bỗng khựng lại. ... Từ khi nào, trên cùi chỏ của cô ấy lại xuất hiện một vết thương?