Chương 7.3: Nhặt được một miếng thịt ăn

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

Với tinh thần tiết kiệm năng lượng, Lý Thu cứ đi được vài trăm mét là phải ngồi nghỉ một chút. Cánh rừng này rậm rạp đến phát sợ, nhưng mấy cái rễ to như cánh tay của cây đa lại chính là những chiếc ghế nghỉ thiên nhiên cực kỳ lý tưởng. Lý Thu ngồi phịch xuống một rễ cây, thẳng lưng, vừa thở vừa quan sát xung quanh. Đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra khỏi rừng, cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình lại đi nhầm đường nữa rồi không. "Trời ơi, con gọi người là ông thì người không thể giúp con chút được à?!" Lý Thu vừa càu nhàu vừa dùng cành cây vẽ vòng tròn trên đất. Hồi nhỏ cô từng xem một bộ hoạt hình, trong đó có nhân vật tên là Hắc Đại Soái, xuất thân là một quả trứng tím từ thế giới kỳ quặc nào đó, chuyên thích trốn vào góc tường ngồi vẽ vòng tròn nguyền rủa người khác. Giờ phút này, cô cũng rất muốn nguyền rủa... ông trời. Nghiến răng ken két, chửi đổng liên hồi. Thế mà chưa được mười giây, Lý Thu đã quay xe thần tốc, lải nhải một tràng dài như bài văn sám hối: "Con từ nhỏ đi học chưa bao giờ trốn tiết, sốt cũng lết thân đi thi, lễ phép với thầy cô, kính trên nhường dưới, thấy bà cụ là nhường ghế. Ở nhà suốt ngày xem phim tuyên truyền bảo vệ môi trường, chưa bao giờ chửi người trên mạng, thỉnh thoảng còn quyên góp cho vùng lũ với trẻ khuyết tật, rảnh thì tụng kinh ăn chay... nên người nhất định phải phù hộ cho con!" Tuy Khổng Tử có nói "con không bàn chuyện quỷ thần", nhưng cổ nhân là phản đối việc mê tín mù quáng, chứ không phải không tin là có thần linh đâu! Lý Thu nhắm mắt, lẩm nhẩm khấn: "Nếu trên đời này thật sự có thần linh... thì xin chỉ đường cho con với!" Thật ra cô chỉ sợ quá nên tự lảm nhảm để vững tinh thần. Thế nhưng khi vừa mở mắt ra thì... một cơn gió chợt lướt qua chóp mũi. Cơn gió ấy xuyên qua những khe hở giữa những thân cây, mang theo một mùi tanh nồng đến kinh người. Cơ thể zombie có độ nhạy với mùi máu gấp năm lần người thường. Là mùi máu — Lý Thu khẳng định chắc nịch. Nhưng không rõ là máu của zombie hay động vật. Cô nuốt nước bọt đánh ực, lòng thầm mừng: Có mùi máu thì... tức là có đồ ăn? Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cơ thể cô đã hành động trước cả não, nhanh chóng chạy theo hướng phát ra mùi tanh. Càng đi, cánh rừng trước mặt càng thưa thớt. Lý Thu mừng rơn, không kiềm chế được mà tăng tốc. Mùi thịt thơm lừng len vào từng lỗ mũi, khiến cô đói cồn cào, khát khao tột độ. Trong tay cô bây giờ không phải là cành cây và mỏ lết, mà như thể là... dao và nĩa vậy. Và rồi — cô nhìn thấy một mặt hồ. Mặt nước lăn tăn dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh, cảnh tượng vừa yên tĩnh vừa mộng mơ. Và nguồn gốc của mùi máu nồng nặc kia... nằm ngay trong bãi lau vàng rực bên bờ hồ. Trong bụi lau, Phương Kỳ vừa cắn răng, vừa vung dao cắt một miếng thịt từ khuỷu tay mình. Miệng cô ấy bị nhét một mảnh áo vải, chỉ để không bật ra tiếng hét vì đau đớn. Cô ấy không biết làm vậy có ngăn được quá trình biến dị thành zombie không, nhưng giờ ngoài cách đó ra, chẳng còn lựa chọn nào khác. Cắt xong, Phương Kỳ ném miếng thịt sang bên, rồi run rẩy lấy băng ép chặt vết thương. Mồ hôi túa ra từng giọt to như hạt đậu, ướt sũng chiếc áo khoác của cô ấy. Điều duy nhất khiến cô ấy nhẹ nhõm, là mấy người Triệu Tư Nguyên chưa phát hiện ra cô ấy có dấu hiệu biến dị. Trong trại có quy định không cho ai ở ngoài qua đêm vì sợ nguy hiểm, nên giờ họ chắc đã quay về rồi. Mình... vẫn còn cơ hội. Phương Kỳ vừa định rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: Giọng của Trần Mịch, lúc nào cũng nhẹ nhàng tươi tắn như thế: "Anh Triệu, quả nhiên là chị ấy trốn ở đây." Tay cầm dao của Phương Kỳ khẽ run lên, gương mặt trở nên lạnh băng khi nhìn về phía trước. Triệu Tư Nguyên, Trần Mịch, rồi Tô Chí Hải và Thẩm Dư Thành — không thiếu một ai. Còn Lý Thu thì đang ngồi xổm trong bụi lau, mắt dán chặt vào miếng thịt vừa bị chặt ra, nước dãi chảy ròng ròng. Nghe thấy tiếng nói, tinh thần cô như được tiếp thêm năng lượng. Ơn trời đất, nịnh thần trời có hiệu nghiệm thật đấy! Không những may mắn nhặt được đồ ăn, còn được xem kịch miễn phí? Lý Thu nhanh chóng nép vào bụi lau đang đung đưa trước gió, thu nhỏ bản thân như một thính giả lặng thầm, cẩn thận dõi theo từng diễn biến bên hồ.