Chương 11.2: Vung tay một cái, tang thi đổ rạp cả hàng…
Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy
Tiểu Hùng Đại Nhân15-09-2025 22:38:37
Biết nhau chưa lâu nhưng Tưởng Tùng cảm thấy mình cũng hiểu được vài phần tính cách của anh.
Chu Tấn Thời không phải loại người dễ dàng bỏ mặc đồng đội.
Anh chính là "chân thần hộ mạng" của anh ta, nên Tưởng Tùng lập tức nói tiếp:
"Này, đừng thật sự để tôi đoán trúng chứ. Ai mà chả nhìn ra tên kia nói lủng củng đầy sơ hở.
Tuyến đường cậu vẽ cho họ là đi vòng qua khu danh thắng để đến phố cổ, không hề đụng tới Nham Hồ.
Có bị Phương Kỳ rượt, cũng đâu đến mức phải liều chết xông vào đó.
Trừ khi... trong đó có thứ gì đủ khiến họ đánh cược mạng sống."
"Ừ." Chu Tấn Thời gật đầu, không hề phản bác.
Tưởng Tùng nói đến khô cả họng, thấy đối phương vẫn mặt lạnh như tiền thì tức phát điên:
"Mẹ nó, tôi lảm nhảm nãy giờ hóa ra nói với không khí à?!"
Chu Tấn Thời giơ tay lên, để lộ thanh thần đao trong tay, ánh thép lạnh lóe sáng.
"Tô Chí Hải rất thông minh, chưa chắc đã chết. Nếu còn cơ hội, tôi phải cứu.
Dị năng của tôi mấy hôm nay vẫn chưa đột phá.
Đúng lúc này, nên thử một lần."
Trước đây, anh đúng là không dám coi thường tang thi vạn nhân cấp trong khu danh thắng.
Nhưng giờ đã khác.
Suốt thời gian chém giết vừa qua, dị năng của anh đã chạm đến đỉnh cấp 3, chỉ còn một bước nữa là tiến vào cấp 4.
Anh cần một trận chiến để đột phá.
Tưởng Tùng nhìn thanh đao lấp lóe ánh sáng lạnh ấy, nuốt nước bọt cái ực, lặng lẽ ngậm miệng.
Nếu vị "chân thần hộ mạng" này lên được cấp 4, vậy con đường về phương Nam... sẽ an toàn hơn gấp trăm lần.
Lý Thu đứng bên lối đá vụn trước sảnh khách sạn, không tiến thêm bước nào.
Cô không nhìn nhầm.
Đó đúng là... một tang thi trí tuệ cấp D.
Khác với các loại tang thi cấp thấp chỉ biết lao lên cắn xé điên cuồng, trí tuệ chủng có ánh mắt rất giống người.
Ánh mắt đó không hề ngây dại mà lại chứa sự quan sát, dò xét... thậm chí là suy tính.
Toàn bộ đám tang thi trong khu này dồn về khách sạn, chắc chắn có bàn tay con D cấp kia đứng sau.
Chỉ là... cấp D ở đây, có bao nhiêu con?
Lý Thu hơi chùng lòng.
Cô vốn còn đang lâng lâng vì mình là tang thi cấp D — tính ra cũng gọi là có chút "địa vị" trong giới xác sống rồi đấy chứ!
Ai dè vừa mới vui vẻ được vài hôm, đã phải đụng mặt một con cùng cấp D ở nơi này.
Cảm giác chẳng khác nào vừa hí hửng vì mình thi được 9 điểm, quay qua mới phát hiện... cả lớp đều 9 điểm.
Lý Thu dẹp hết suy nghĩ, kéo hồn về thực tại.
Con tang thi trí tuệ trước mặt đã phát hiện ra cô, đang dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo đánh giá cô từ đầu đến chân.
Nhìn nó cứ như đang cân nhắc: cô là người hay là xác sống đây?
Lý Thu bèn diễn luôn một màn "đỡ trán cười khổ" như trong mấy sticker mạng xã hội:
"Lý Đông, anh nhìn cái tên này đi, thông minh cỡ đó mà còn không phân biệt nổi em là ai. Thật là kém cỏi còn hơn cả anh!"
Lý Đông: "..."
Không biết có phải bị chọc tức không, Lý Đông đột nhiên sải bước đi thẳng vào đám tang thi dày đặc phía trước, như chim tìm tổ, như cá quay về nước.
Dù sao cũng cùng một giống loài, Lý Đông chắc không gặp nguy hiểm gì.
Lý Thu dứt khoát thu lại cây xà beng, mặc kệ anh ta muốn đi đâu thì đi — coi như có luôn "máy dò đường" miễn phí.
Còn về phần mình, cô vẫn đang gắng gượng làm công tác... ổn định tâm lý.
Không nói dối đâu, cảnh tượng cả trăm con tang thi chen chúc quanh mình như này, với cô mà nói đúng là cú sốc thị giác level max.
Hai bên đường đầy rẫy xác sống lượn qua lượn lại, trông chẳng khác nào cảnh sinh viên xếp hàng chờ ăn cơm trong căn tin.
Nhiều con cụt tay gãy chân, máu me lòi cả ruột, có con còn đang ngậm lòng mề nội tạng của cái gì không rõ...
Dưới đất rải rác thi thể người bị xé xác, thân thể đứt gãy thảm không nỡ nhìn, có lẽ là những nạn nhân không thể biến thành tang thi vì thương tích vượt quá 50% khi bị cắn.
Thậm chí có những bộ xương đã trắng toát, e là chết từ thời kỳ đầu tận thế — có thể là do giẫm đạp trong cơn hỗn loạn.
Lý Thu ngẩng đầu nhìn ra xa, phát hiện bên hồ bơi ngoài trời, tang thi còn đông gấp bội.
Cảnh tượng chật ních này không khỏi khiến cô liên tưởng đến mấy con cá hồng mao trong tiệm spa — chỉ cần khách vừa nhúng chân xuống, tụi nó liền ùa lên cắn da chết ngay lập tức.
Khách sạn này đúng là thiên đường của tang thi.
Để tránh có con xác sống ngu ngu nào lại gần hít ngửi, Lý Thu lôi từ ba-lô ra một túi rác đen cũ, chọc hai lỗ mắt rồi đội thẳng lên đầu.
Túi trùm kín từ trán đến cổ, chỉ chừa lại đôi mắt — nhìn như một phiên bản zombie cosplay "nhà nghèo".
Trên tầng cao nhất của khách sạn, mười người sống sót đang nín thở bám sát cửa sổ.
Bọn họ len lén vén một góc rèm, dán mắt nhìn xuống.
Quản lý tiền sảnh kinh ngạc:
"Cô ta gan quá vậy?!"
Dựa vào góc nhìn từ trên cao, họ đoán chắc người mặc túi rác kia là con người chứ không phải tang thi.
Bởi tang thi không thể nào đi rón rén, biết né vật cản, còn chọn đi lối vắng vẻ như cô.
"Chắc là dị năng tàng hình?" cô lao công đề xuất.
Một cậu sinh viên lắc đầu:
"Không phải, chúng ta vẫn thấy cô ta mà."
"Biết đâu là loại tàng hình chỉ vô hiệu với tang thi?" cô lao công vẫn không chịu thua.
"Cũng có lý." mọi người gật gù.
"Mẹ ơi, chị kia có phải đến cứu tụi mình không?" cô bé nhỏ nép vào lòng mẹ thì thầm.
Và rồi...
Họ nhìn thấy người mặc túi rác vung tay một cái, nguyên một hàng tang thi... ngã rạp như cỏ bị gió thổi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong mắt họ, hi vọng như bừng sáng!
Không ai nhắc gì đến chuyện đập cửa sổ, thả dây, cử người làm mồi nhử nữa.
Bởi vì...
Người kia đang tiến về phía khách sạn!
Người đó là đồng loại của họ, và cô đến cứu họ!
Dĩ nhiên, chuyện có người trên tầng chờ cô đến cứu, Lý Thu chẳng hay biết gì cả.
Cô đang bị kẹt giữa một đám đông tang thi, chen tới chen lui, mà không thấy bóng dáng Lý Đông đâu.
May mà mấy con tang thi xung quanh tuy nhìn to khỏe nhưng toàn là "tráng sĩ hữu danh vô thực", cô đẩy nhẹ một cái là ngã lăn ra như quân cờ domino.
Lý Thu không nhịn được nhìn xuống đôi tay mình:
"Ủa... lúc nào sức mình khỏe như vậy luôn rồi hả?"