Chương 50: Thông minh không đặt đúng chỗ

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:15:45

Năm xưa, Cố Đồ Tô đã thích Thẩm Miểu, một lòng một dạ muốn cưới nàng về làm vợ, suốt ngày lảng vảng trong quán bánh canh nhà họ Thẩm để giúp đỡ. Hai nhà vốn có giao tình mười mấy năm, cha mẹ Thẩm mẹ cũng ngầm chấp thuận. Nhưng rồi Vinh đại lang xuất hiện... Một thư sinh trắng trẻo, mặt mày nho nhã, ăn nói lễ độ. Hắn ta chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã khiến trái tim Thẩm Miểu xao động. Làm nghề buôn bán tuy không lo cơm áo nhưng so với một người đọc sách, vẫn là khác biệt. Đối phương có tiền đồ rộng mở, dù tuổi tác hơi lớn một chút cũng không sao. Chịu cưới con gái một nhà buôn, họ Thẩm còn phải cảm thấy may mắn mới phải. Thế là hôn sự được quyết định rất nhanh. Năm sau, Thẩm Miểu xuất giá. Cố Đồ Tô uống rượu suốt ba ngày, đến tiệc cưới cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn. Giờ đây nàng đã quay về, lẻ loi một mình, danh tiếng cũng không còn như trước nhưng dung mạo lại càng thêm thanh tú. Con trai bà ấy lại lẽo đẽo chạy theo như ngày nào. Thím Cố thở dài, sao bà ấy có thể không lo lắng đây? Trong thâm tâm, bà ấy vẫn hy vọng con trai mình sau này có thể tìm được một cô gái nhà môn đăng hộ đối, là một khuê nữ trong sạch để cưới hỏi, kế nghiệp quán rượu này, sống an ổn cả đời, vậy là đủ rồi. Lúc thím Cố đang thở dài, Thẩm Miểu lại cùng nhóc Tế, bé Tương cài chặt then cửa, sau đó chui trong chăn đếm tiền. Hôm nay bận quá, họ còn chưa kịp tính xem đã kiếm được bao nhiêu. Trải một chiếc khăn ra, lấy thêm hai sợi dây rơm, rồi đổ tiền từ cái hũ sành ra khăn, vừa đếm vừa xâu chuỗi tiền thông bảo. Hôm nay nàng làm 50 lớp vỏ bánh, tặng chị mập 1 phần, còn lại bán được 49 phần. Trong số đó, 24 bốn phần là "Toàn Gia Phúc" giá 8 văn mỗi phần; 12 phần là "Song Hỷ Lâm Môn" giá 7 văn mỗi phần; 14 phần còn lại, một nửa là bánh chay 3 văn, nửa kia là bánh nhân thịt không trứng 5 văn. Nhóc Tế nghĩ ngợi một lúc, lập tức nhanh miệng nói: "Hôm nay bánh bán được tổng cộng 332 văn!" Bé Tương đang xâu tiền, mới xâu được 58 đồng thì ngơ ngác hỏi: "Sao anh tính nhanh vậy ạ?" Thẩm Miểu cũng ngạc nhiên nhìn nhóc Tế, nhóc con này tính nhẩm ngay trong đầu à? Nhóc Tế bị ánh mắt của chị gái nhìn đến mức hơi ngượng, gãi gãi đầu: "Trước đây khi ở nhà tiên sinh, em học mấy môn toán kiểu này còn nhanh hơn cả Tứ Thư Ngũ Kinh. Tiên sinh hay nói em thông minh mà không đặt đúng chỗ. Nhưng em cũng nghĩ, nếu khoa cử không thành thì đi thi làm lại viên*, vào nha môn làm sổ sách cũng được mà." (*Nhân viên công vụ cấp thấp, làm việc ghi chép sổ sách, tính toán tiền bạc, hiểu đơn giản là như kế toán nha môn vậy á. ) Thẩm Miểu cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu nhóc Tế sống ở thời hiện đại, chắc chắn sẽ là một nhân tài học khối tự nhiên. Thấy chưa, tuổi nhỏ mà đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai như vậy rồi. Trong khi ở kiếp trước, cùng độ tuổi đó, nàng chỉ biết khóc thút thít vì không học được cách đảo chảo. "Đó không phải là không làm việc đúng đắn đâu, người khác muốn thông minh như em còn chẳng được. Hơn nữa, chị thấy em nghĩ vậy rất tốt. 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, dù không đỗ tú tài hay cử nhân cũng chẳng sao, luôn có đường khác đúng không nào?" Thẩm Miểu nhớ ở Biện Kinh có không ít người học hành mãi không đỗ, cuối cùng lại nhảy sông tự vẫn, nên sớm nói rõ với nhóc Tế: "Chị chưa bao giờ nghĩ rằng người đọc sách thì nhất định cao quý hơn thương nhân. Chị thấy rằng, chỉ cần kiếm sống bằng đôi tay của mình, không ăn trộm, không lừa gạt, đều là đáng quý cả." Nhóc Tế lần đầu nghe thấy những lời như thế, bèn nghiêm túc gật đầu: "Em nhớ rồi, chị." Thẩm Miểu tiếp tục tính toán: Hôm nay nàng làm tổng cộng 21 cái lạp xưởng nướng, nhưng trước khi ra quầy đã giữ lại 2 cái cho nhóc Tế và bé Tương, thêm 1 cái cắt ra cho khách thử, nên chỉ bán được 18 cái. 12 cái giá 4 văn, 6 cái còn lại bán thành 3 phần "2 cái 7 văn." Tính ra là... Thẩm Miểu không nói mà nhìn nhóc Tế, quả nhiên cậu gần như không cần suy nghĩ đã nói ngay: "48 văn cộng 21 văn, hôm nay lạp xưởng nướng hôm nay kiếm được tổng cộng 69 văn." "Hôm qua mua nguyên liệu khá nhiều, chị nhớ mua dưa chuột và cải xanh hết 3 văn, thịt heo sống 1 cân 8 văn, mua 2 cân 16 văn, thịt ức gà 8 văn, trứng gà mua 50 quả, tổng cộng 45 lăm văn, dầu mỡ chiết từ thịt heo không tính, gia vị như xì dầu, giấm, muối tốn khoảng 5 văn, bột mì thô nửa đấu 5 văn, than củi 1 cân 7 văn. Vậy chi phí hôm nay là 89 văn..." Tính thêm tiền thuê quầy là 50 văn, chia đều mỗi ngày tầm 2 văn. Hôm nay không tính công của nàng, lần đầu mở quầy buổi sáng, lợi nhuận gộp là 310 văn. Ở thành Biện Kinh, những tên lưu manh nhàn rỗi làm chân chạy vặt trên đường cũng có thể kiếm được 100 -200 văn mỗi ngày. Nàng kiếm chẳng được bao nhiêu, vì lạp xưởng cần ướp muối, tẩm bột, lợi nhuận lại mỏng, nên sau này không làm nữa. Ngoài ra, nghĩ về lâu dài, nàng cần tìm nguồn nguyên liệu rẻ hơn, nếu không chi phí chiếm tới một phần ba, thật sự quá cao!