Chương 34: Tiệm gạo Thẩm Đại

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:54

Trong lúc chờ xe, Thẩm Miểu thấy ven đường có một cậu bé gánh lê đi bán, bèn mua một túi. Chỉ 3 văn tiền mà đã có hơn chục quả lê tròn trĩnh, xanh mướt. Thẩm Tế liếc nhìn nàng đầy nghi hoặc. Trên đường đi, cậu thấp thỏm suốt, chỉ lo chị gái sẽ chịu thiệt thòi ở nhà bác cả. Miệng lưỡi của bác gái không dễ đối phó đâu! Nhưng ai ngờ, chị rõ ràng là sắp đi tranh luận, vậy mà vẫn có tâm trạng mua lê? Thẩm Miểu không giải thích, chỉ khẽ cười. Gây gổ cãi nhau, giống như mấy bà chanh chua lăn lộn ăn vạ, cho dù có cãi thắng thì cũng là "đôi bên cùng thiệt", tự hạ thấp thanh danh của mình. Nhưng nếu chiếm được thế thượng phong về đạo lý, dẫn dắt dư luận, thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Lên xe rồi, cảnh tượng náo nhiệt, chen chúc của nội thành dần lùi xa, nhường chỗ cho một khung cảnh khác hẳn. Dọc theo bức tường thành, phần lớn đều là những phủ đệ rộng lớn, tường vây cao ngất. Bên cạnh cổng phụ của các phủ luôn có vài cỗ xe ngựa và kiệu sang trọng đỗ sẵn, đám gia nô ăn mặc chỉnh tề, khoanh tay đứng dựa vào cửa, vừa tỉa tót móng tay vừa buôn chuyện nhàn rỗi. Hễ có người lạ mặt đến gần, bọn họ lập tức trợn mắt quát tháo, xua đuổi không chút khách khí. Bánh xe lăn đều đều. Đi xa thêm nữa, qua hai con hào hộ thành, hai bên đường mới xuất hiện những khu dân cư dày đặc như vùng quanh cầu Kim Lương. Các quán ăn, khách điếm san sát, cửa hàng và nhà cửa mới mẻ, rộng rãi hơn hẳn trong nội thành. Nhà bác cả Thẩm cũng nằm trong khu vực này. Thẩm Miểu dẫn nhóc Tế và bé Tương xuống xe, dựa vào trí nhớ, rẽ ngang rẽ dọc vài lần, chẳng mấy chốc đã thấy được tấm biển "Tiệm Gạo Thẩm Đại" giữa khu chợ sầm uất. Từ xa, nhóc Tế đã thấy tấm biển thêu một chữ "Gạo" thật to một bên, bên kia là hai chữ "Thẩm Đại", gương mặt nó dần trầm xuống, bờ vai cũng vô thức căng chặt. Thẩm Miểu vỗ nhẹ lên tay nó trấn an, rồi sải bước đi vào. Vừa vào cửa đã thấy ngay sau quầy gỗ cao là một chiếc ghế trúc dựa, trên đó là một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, bụng to tròn, mặc lụa là gấm vóc, đang ngồi đung đưa, cầm một quyển sách đọc say sưa. Đọc đến đoạn nào đó, ông ta còn tiện tay đưa đầu ngón tay vào miệng liếm, sau đó chậm rãi lật sang trang mới. Thẩm Miểu hít sâu một hơi, nhét túi lê vào tay nhóc Tế, rồi đột nhiên thét lên một tiếng thảm thiết: "Bác cả ơi!!!" Tiếng hét này như sấm rền giữa trời quang, đến mức nhóc Tế và bé Tương cũng giật bắn mình, quay đầu nhìn nàng, huống chi là bác cả Thẩm đang mơ màng trong thế giới sách vở? Cả người ông ta run bắn, thịt mỡ cũng rung theo, quyển sách trong tay văng thẳng ra ngoài. Ông ta hốt hoảng muốn đứng lên nhặt lại, nào ngờ giật mạnh một cái lại khiến chiếc ghế trúc chao đảo, cuối cùng cả người ngã thẳng xuống sàn, bốn vó chổng lên trời. "Ai da, ôi ôi, mông ta..." Nhóc Tế cúi đầu, hít sâu một hơi, cố nhịn. Thẩm Miểu thì nhanh chóng mím môi, giữ chặt vẻ mặt bi thương khổ sở. Bé Tương lại không kìm được, nhìn thấy bộ dạng chật vật của bác cả lập tức bật cười khanh khách. "Ai đó!!!" Bác cả Thẩm tức tối, bò dậy, định đập bàn quát lớn. Nhưng ngay khi nhìn thấy Thẩm Miểu, ông ta sững sờ: "Cháu... Cháu gái? Sao cháu lại về đây?" Không đợi ông ta hoàn hồn, Thẩm Miểu đã lao thẳng tới, vung tay hất luôn tấm chắn nhỏ bên quầy, hai tay túm chặt lấy cánh tay béo tròn của ông ta, rồi òa khóc nức nở: "Bác cả ơi! Cháu khổ quá! Bác không biết đâu! Cháu suýt nữa thì mất mạng rồi! Cuối cùng cũng sống sót để gặp lại người thân... !" Bác cả Thẩm bị nàng túm chặt đến mức nhăn nhó, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng khổ nỗi lại không sao gỡ ra được. Mà một trận khóc lóc ầm ĩ như vậy, hiển nhiên đã thu hút không ít người vây lại xem náo nhiệt. Hàng xóm xung quanh, người đi đường tọc mạch, ai nấy đều ghé đầu vào cửa tiệm, tò mò hóng chuyện. Bác cả Thẩm giật mình, tim đập thình thịch, cuống quýt gọi lớn: "Bà nó ơi, bà già chết tiệt, mau ra đây!!!" Thẩm Miểu bèn dùng tay áo của ông ta quẹt nước mắt nước mũi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Bác cả Thẩm, tên thật là Thẩm Cao Đẩu. Dù làm buôn bán, nhưng thuở nhỏ ông ta cũng từng được ông cụ Thẩm gửi vào tư thục đọc sách nhiều năm. Đáng tiếc, tuy ông cụ đặt cho một cái tên đầy kỳ vọng như vậy, dù ông ta dùi mài kinh sử mười mấy năm vẫn chẳng thi đỗ tú tài. Bây giờ trở thành một lái buôn lương thực, suốt ngày chỉ biết lẩm bẩm mấy câu sách thánh hiền nhưng lại tự cho mình là văn nhân thanh cao, thích tỏ vẻ nhã nhặn. Lúc nào ông ta cũng mang theo bên người mấy cuốn như Trung Dung, Mạnh Tử, Lễ Kinh mà nghiền ngẫm, giả bộ là người tài hoa mà không gặp thời.