Đinh thị nhíu mày, thẳng thừng hỏi: "Cháu bị mẹ chồng cho thôi rồi à?"
Thẩm Miểu giật mình. Bác gái tuy không mấy lương thiện, tính tình chua ngoa, nhưng trong chuyện nhìn nhận lại rất sắc sảo, đoán trúng ngay lập tức.
Thấy Thẩm Miểu không trả lời, Đinh thị cười khẩy:
"Ngày xưa khi nhà họ Vinh đến hỏi cưới, ta đã không ưa Vinh đại nương. Cái gì mà con trai ta thế này, con trai ta thế kia, rốt cuộc cũng chỉ là một tú tài thôi! Nói cứ như thể ngày mai có thể đỗ cử nhân vậy! Còn Vinh đại lang nữa, trông lòe loẹt như thế mà cháu cũng chọn được!
Cả nhà đó vừa keo kiệt vừa nghèo túng, ta nhìn từ trái sang phải đều không thuận mắt. Vậy mà cha mẹ cháu cứ như bị trúng bùa, nhất quyết đặt cược rằng Vinh đại lang sẽ thành công. Bây giờ thì sao, chẳng phải đẩy con gái mình vào hố lửa hay sao? Nói thật nhé, cái danh "đọc sách làm quan" chỉ là hão huyền, bọn đọc sách phần nhiều là bọn phụ tình, có tác dụng gì đâu..."
Bác cả Thẩm không hài lòng, hắng giọng ho một cái nhưng Đinh thị phớt lờ, thậm chí còn hừ nhẹ một tiếng:
"Nhà ta có bốn đứa con gái, bàn chuyện hôn nhân đều do ta đứng ra lo liệu! Đứa thứ hai lấy con trai tiệm lụa, đứa thứ ba gả cho nhà quân hộ, đứa thứ tư cưới con trai nhà hàng xóm... Ta chọn con rể luôn nhìn vào nhân cách và tiền bạc. Nói hay ho cỡ nào cũng không bằng chọn người chồng thật thà chăm chỉ, nhà chồng hiền hòa!"
Đúng là rất tỉnh táo! Thẩm Miểu bỗng có chút thay đổi ấn tượng về Đinh thị. Nhưng cái miệng này đúng là khiến người ta không ưa nổi, nếu nàng vẫn là nguyên thân, e rằng đã tức đến chết đi được.
"Những lời bác gái nói trước đây cháu không hiểu, nhưng bây giờ trải qua đau khổ, cháu mới ngộ ra được." Thẩm Miểu cố tỏ ra u sầu, thành công làm tan đi chút nghi ngờ của Đinh thị về sự thay đổi của nàng.
"Vậy tại sao bọn họ dám thôi cháu? Lẽ ra cháu phải viết thư về chứ. Dù gì..." Nói đến đây, Đinh thị nhớ đến cách mình đối xử với nhóc Tế và bé Tương, lời nói bỗng chững lại có chút ngượng ngùng. Nhưng rồi bà ta vẫn mím môi: "Cháu viết thư về, để bác cả của cháu đến Kim Lăng đòi lại công bằng cũng được."
Nhóc Tế đảo mắt, rõ ràng bác gái luôn nói hay hơn hát. Nếu thật sự viết thư về, có khi kéo dài ba tháng cũng chưa chắc nhấc chân.
Thẩm Miểu mỉm cười đáp: "Cảm ơn bác gái có lòng tốt, nhưng thực ra cháu cũng đã chịu đủ rồi. Nhà gặp nạn, cháu chỉ muốn trở về gầy dựng lại cơ ngơi, ít nhất cũng phải trụ vững đến khi nhóc Tế trưởng thành."
Nói đến đây, ý đồ dần lộ rõ. Đinh thị cũng hiểu ra, chỉ hơi nhướng mắt: "Vậy giờ cháu đến đây là muốn gì?"
Thẩm Miểu thấy đã đến lúc đi vào vấn đề chính, bèn không dài dòng nữa, liếc qua Đinh thị rồi nhìn bác cả Thẩm, nói thẳng:
"Nay cháu trở về rồi, sau này nhóc Tế và bé Tương không cần đến sự lo lắng của hai bác nữa. Giờ bác gái có thể trả lại khế đất, khế nhà của nhà cháu cho nhóc Tế rồi chứ?"
Vẻ mặt Đinh thị thoắt cứng đờ, định tìm cớ từ chối. 3 năm nay bà ta có thể lần lượt gả được mấy cô con gái, ngoài tiền tích góp của nhà mình, cũng nhờ đến ba, bốn phần là lãi hàng tháng từ việc cho thuê tiệm bánh canh của Thẩm nhị. Tiền lời 3 năm nay bỗng chốc phải trả lại, khiến bà ta bất giác cảm thấy đau lòng.
Ai ngờ bác cả Thẩm lại bất ngờ lên tiếng hào phóng:
"Chúng ta vốn cũng không định giữ. Là do nhóc Tế còn nhỏ, mấy năm qua tiệm nhà cháu gửi gắm chúng ta quản lý, nên việc cho thuê cũng đành thu giúp nó. Giờ cháu đã về, tất nhiên nên trả lại."
Câu nói này làm Đinh thị giận đến mức như muốn bốc khói. Bà ta còn một cô con gái chưa gả. Tiền hồi môn vẫn chưa đủ, vậy mà giờ cái tiệm bánh canh béo bở lại nói bỏ là bỏ! Bà ta bèn đưa tay véo mạnh bác cả Thẩm một cái dưới bàn, khiến ông ta đau đến nhăn mặt nhíu mày. Nhưng ông ta vẫn cố nói hết lời:
"Mấy năm nay, không có ai nhắc đến, bác suýt nữa quên cả tình nghĩa anh em. Nay cháu về rồi, bác mới nhớ lại những ngày tháng của Thẩm nhị trước đây..."
Nói đến đây, giọng ông ta bỗng nghẹn ngào.
Thẩm Miểu cũng phải ngạc nhiên. Chẳng ngờ những lời nàng nhắc về cha lại có sức tác động lớn đến bác cả Thẩm như vậy. Thình lình, ông ta bắt đầu khóc òa, vừa khóc vừa nói:
"Chờ ở đây nhé, bác đi lấy khế đất, khế nhà, còn bọc thêm chút bạc cho cháu và bọn nhỏ..."
Chưa kịp dứt lời, Đinh thị đã tung chân đá đổ ghế ông ta đang ngồi, rồi giận dữ túm tai ông ta quát:
"Thẩm đại lang, ông ngớ ngẩn rồi hả? Nói năng lung tung! Cái tiệm của Thẩm nhị chỉ còn là đống cột trụ cháy đen, có muốn bán cũng không được. Khế đất, khế nhà thì thôi, nhưng bạc thì để tôi hỏi cái chày cán bột trong tay này trước đã!"
Thẩm Cao Đẩu bị mắng đến co rúm người lại, không dám cãi, lẳng lặng chạy về phòng chính lấy một gói giấy. Thẩm Miểu mở ra xem, quả nhiên là khế đất và khế nhà của nhà nàng.