Chương 18: Tình thân

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:15

Thẩm Miểu lại thầm thở dài trong lòng. Trong ký ức sâu thẳm nhất của nguyên chủ, luôn quanh quẩn tiếng khóc thảm thiết của hai đứa em trai em gái mất cha mẹ. Vì quá nhu nhược, nàng không dám chống lại mẹ chồng độc ác, nhẫn tâm bỏ lại hai đứa trẻ ở nhà bác cả. Lúc chuẩn bị lên xe rời đi, bé Tương khi ấy mới 3 tuổi, mặc áo tang trắng, sống chết bám chặt lấy vạt áo của nàng, vừa khóc vừa gào: "Chị đừng đi, chị đừng đi mà!" Cuối cùng, bé Tương được bác cả bế đi, ông ta phải dùng sức gỡ từng ngón tay nhỏ bám lấy nàng. Trong vòng tay bác cả, cô bé vẫn vùng vẫy, giãy giụa, đạp chân liên tục, cố nhảy xuống để chạy về ôm lấy nàng. Tiếng khóc của cô bé cuối cùng lạc cả giọng, chỉ còn là những tiếng rên khàn khàn đau đớn. Thẩm Tế khi ấy không khóc, chỉ đứng nhìn. Nhưng đến khi nàng ngồi lên xe ngựa, cậu bé bất ngờ vùng khỏi tay bác cả, quay đầu bỏ chạy, rồi lao nhanh như bay đuổi theo xe. Cậu không gọi, cũng giống như hôm nay, đôi mắt đỏ hoe ngấn đầy nước nhưng vẫn cố chấp không rơi lệ. Cậu cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi không thể đuổi kịp nữa. Trong cơn gió chỉ còn vang vọng một tiếng kêu xé lòng: "Chị ơi!" Nguyên chủ không dám quay đầu, chỉ ngồi trong xe nước mắt tuôn trào, ướt đẫm cả khuôn mặt. Tiếng khóc ấy như một sợi dây trói buộc nàng, khiến "nàng" ở nhà họ Vinh ngày ngày sống trong bất an, đêm đêm không yên giấc. Dù vẫn gửi thư và vật phẩm về Biện Kinh, nàng vẫn chẳng thể xoa dịu nỗi ân hận đè nặng trong tim. Giờ đây, Thẩm Miểu thay "nàng" bước đến trước mặt hai đứa trẻ. Nỗi ân hận không thuộc về nàng nhưng luôn quẩn quanh trong tim giờ như làn khói mờ tan biến. Thẩm Miểu cúi người, nhẹ nhàng chuyển bé Tương từ lòng Thẩm Tế sang lưng mình. Cô bé trong mơ vẫn nức nở khóc, vậy mà khi vừa nằm trên lưng Thẩm Miểu lại lập tức yên tĩnh, ngủ càng say hơn. Thẩm Tế chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói một lời. "Còn đi được không? Chị dẫn em đến nhà Triệu thái thừa bốc thêm thuốc." Thẩm Miểu một tay đỡ bé Tương, tay kia đưa ra muốn nắm lấy tay Thẩm Tế. Thẩm Tế nghe lời, khó nhọc chống tay vào tường để đứng lên nhưng cơ thể vẫn lảo đảo không vững. Thẩm Miểu nhanh mắt đưa tay muốn đỡ cậu, song lại bị cậu né tránh. Thẩm Tế thở hổn hển vài hơi, cuối cùng vẫn cứng đầu hỏi: "Tại sao chị lại trở về?" Thẩm Miểu hai kiếp sống chưa từng gặp đứa trẻ nào bướng bỉnh đến vậy, nhỏ tuổi mà đã già dặn, nhạy bén lạ thường. Việc nàng bị nhà họ Vinh bỏ rơi cũng chẳng thể giấu giếm, vì thế nàng liền giản lược mọi chuyện, bình thản nói: "Nhà họ Vinh tham lam bỉ ổi, bỏ thì bỏ, những năm qua, chị hối hận vô cùng. Giờ mọi chuyện đã xong, chị và bọn họ cắt đứt sạch sẽ, cũng tốt, chị có thể về chăm sóc hai đứa..." Không ngờ rằng, Thẩm Tế, đứa trẻ nàng nghĩ sẽ oán hận mình nhiều nhất, sau khi nghe xong lại giận đến đỏ bừng cả mặt, bật ra một câu đầy phẫn nộ, đậm chất chợ búa: "Nhà họ Vinh dám ức hiếp chị? Đúng là đồ súc sinh không biết đẻ trứng!" Cậu tức giận đến mức ho dữ dội, mãi mới lấy lại hơi, giọng nói trầm lạnh, như thể muốn xé xác nhà họ Vinh ra từng mảnh: "Bọn chúng định chắc rằng chị không còn cha mẹ, còn em thì quá nhỏ, không ai dám đứng ra bảo vệ chị! Nếu em sinh ra sớm hơn vài năm, nhất định em sẽ đến Kim Lăng, đập gãy ba cái chân chó của tên Vinh đại lang đó!" Thẩm Miểu chỉ cười: "Cuối cùng cũng chịu nhận chị là chị rồi?" Thẩm Tế mặt cứng đờ, hừ một tiếng, lại quay về dáng vẻ bướng bỉnh ban nãy. "Đi thôi, dẫn em đi bốc thuốc." Thẩm Miểu cõng Thẩm Tương trên lưng, nắm chặt tay Thẩm Tế, ba người đi qua những con ngõ nhỏ chằng chịt để tới nhà Triệu thái thừa. Nhà Triệu thái thừa vốn là hậu duệ của ngự y, biển hiệu treo trước cửa "Hạnh Lâm Xuân Mãn" do tiên đế ngự ban, nổi danh khắp Biện Kinh, đặc biệt giỏi về nhi khoa và phụ khoa. Tuy nhiên, vì phí khám chữa bệnh ở đây cao hơn những nơi khác, dân chúng thường chỉ đến khi mắc bệnh nặng, không thể trì hoãn. Do đó, khi Thẩm Miểu dẫn Thẩm Tế và Thẩm Tương bước vào, so với tiệm thuốc giá rẻ "Dương Gia Ứng Chứng" gần đó đang chật kín người, tiệm nhà Triệu thái thừa chỉ có lác đác vài phụ nhân bế con nhỏ đang chờ lấy thuốc. Vị lão lang trung râu bạc ngồi khám bệnh tựa cằm lên tay, dưới ánh nắng xuân ấm áp chiếu qua ô cửa, trông như sắp ngủ thiếp đi. Quan niệm của Thẩm Miểu khác với thời này, bệnh nhẹ không chữa sớm, để thành bệnh nặng mới chữa thì chi phí sẽ rất cao. Đặc biệt là trẻ con, không thể để chúng chịu đựng. May mà Thẩm Tế chỉ là nhiễm lạnh, sau khi lão lang trung xem mạch, nghe phổi, hỏi han triệu chứng, ông ấy nói bệnh không nghiêm trọng.