Chương 26: Bánh bao gạo đen

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:35

Lúc này, bột cũng đã ủ xong, nàng chia khối bột thành chín phần nhỏ, cho nhân vào rồi gói lại. Sau đó, nàng đặt bánh vào nồi hấp cách thủy. Khi bánh đang hấp, mùi thơm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp gian bếp. Bé Tương ngửi thấy mùi, lập tức cầm chong chóng chạy tới, ngồi xổm bên nồi, chờ đợi. Cô bé vừa thổi chong chóng vừa hít hà hương thơm, nuốt nước miếng không ngừng. Thẩm Miểu nhìn mà bất lực, nghĩ thầm, sao trông con bé như thể bị bỏ đói 3 năm vậy? Nghi ngờ dâng lên, nàng quay sang hỏi nhóc Tế đang giúp nàng lau dọn bếp và nhóm lửa: "Bé Tương hồi nhỏ đâu có tham ăn thế này, các em ở nhà bác cả có bị đói không?" Thẩm Tế lau sạch bếp, rồi giúp Thẩm Miểu rửa cối giã, vừa làm vừa nói: "Bé Tương từ nhỏ đã quen ăn đồ ăn cha nấu. Sau khi cha mất, chúng em đến nhà bác cả, vì họ nhận tiền thuê từ nhà mình nên bác gái không dám quá hà khắc về ăn uống. Nhưng đồ ăn bà ta nấu chẳng khác gì cám heo, thực sự chỉ có thể lấp bụng, không thể gọi là ngon. Từ đó, em và bé Tương chưa từng được ăn lại những món ngon như vậy nữa." Nhóc Tế ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Thẩm Miểu: "Chị thật không nhận ra sao? Tay nghề nấu ăn của chị rất giống hương vị của cha." Bé Tương nghe vậy, lập tức lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi: "Anh nói sai rồi, đồ ăn bác gái nấu, ngay cả heo nhà bác ấy cũng chẳng thèm ăn đâu!" Nói xong, cô bé lại nhớ đến mùi vị món canh bánh bột buổi trưa, gật đầu lia lịa: "Món chị nấu siêu siêu ngon luôn!" Lúc này Thẩm Miểu mới sực tỉnh, cúi đầu nhìn đôi tay mình. Nàng đã ôn lại từng chi tiết của quãng đời ngắn ngủi 18 năm của nguyên chủ, chỉ để không khiến người khác nghi ngờ, để mình có thể sống yên ổn trong thế giới này. Nhưng dù ký ức có rõ ràng đến đâu, nàng cũng không thể thực sự cảm nhận được hương vị đã từng khiến hai đứa trẻ này ghi nhớ mãi. Thực ra, Thẩm Miểu không biết tay nghề của cha Thẩm mà nhóc Tế và bé Tương luôn nhắc đến, có mùi vị ra sao. Kỹ năng nấu nướng của nàng vốn được truyền từ cha mẹ ruột và ông nội kiếp trước. Có lẽ đây chính là mối duyên phận kỳ lạ giữa nàng và nguyên chủ, ngoài việc cùng tên cùng họ. Trong lúc họ trò chuyện, bánh bao nhân gạo đen, diêm mạch và củ từ trên bếp cũng đã chín. *** Bánh bao nhân gạo đen, diêm mạch và củ từ vốn là bữa sáng quen thuộc trong giai đoạn giảm cân của Thẩm Miểu ở kiếp trước. Gạo đen thơm bùi, diêm mạch dai giòn, củ từ mịn màng, cắn một miếng, hương vị tầng tầng lớp lớp lan tỏa trong khoang miệng, không hề ngọt gắt hay ngấy, hoàn toàn là vị tự nhiên của nguyên liệu. Quan trọng nhất là, món này ít béo mà lại rất no bụng! Ở kiếp trước, tự nấu ăn rồi tự biến mình thành một cô nàng mũm mĩm, có lẽ chỉ có Thẩm Miểu mới làm được điều đó. Hơn nữa, gạo đen và diêm mạch là hai loại ngũ cốc mà nàng đặc biệt yêu thích. Gạo đen giàu anthocyanin chống oxy hóa, diêm mạch lại chứa nhiều protein, còn củ từ giúp kiện tỳ, ích vị. Ba thứ này kết hợp với nhau, vô cùng tốt cho sức khỏe. Bé Tương đúng là đứa trẻ không kén ăn, ăn gì trông cũng thấy ngon lành. Thẩm Miểu lấy khăn tay sạch của mình quấn quanh nửa dưới của chiếc bánh bao cho cô bé, tránh bị bỏng tay. Cô bé ngồi xổm bên bếp, hai tay nhỏ bé ôm lấy chiếc bánh bao to bằng cả khuôn mặt, ăn từng miếng một cách ngọt ngào, hai má phồng lên như quả bóng. Nhìn dáng vẻ đó, Thẩm Miểu bất giác nhớ đến chú chuột hamster lông vàng mình từng nuôi trước đây. Nhóc Tế vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, ăn một cách từ tốn và lịch sự. Cậu ngồi thẳng lưng, dùng đũa gắp bánh bao, nhai từng miếng chậm rãi. Thẩm Miểu nhìn cậu, chợt nhớ ra trước khi nguyên chủ rời đi, hình như cậu đã bắt đầu học vỡ lòng ở trường tư thục. Không biết bây giờ cậu còn đang đi học hay không? Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Miểu bèn hỏi một câu. Không ngờ Nhóc Tế như bị châm kim, cúi gằm mặt xuống, mãi một lúc sau mới lí nhí nói: "... Em đã đánh Hải ca nhi ở chỗ thầy Lưu, nên thầy không cho em đến học nữa. Bác gái cũng đánh em một trận, rồi đuổi em ra ngoài." Thẩm Miểu nhướn mày. Hải ca nhi là con trai độc nhất của bác gái, cũng tầm tuổi nhóc Tế. Bác gái sinh bốn cô con gái mới có được một đứa con trai, xem như cục cưng trong lòng bàn tay, từ nhỏ đã được nuông chiều như ông trời con, lại được vỗ béo tròn trịa. Trong ký ức của nguyên chủ, đứa nhỏ này vốn chẳng phải dạng đáng yêu gì. Dù tính tình nhóc Tế hơi bướng bỉnh thật, nhưng Thẩm Miểu nhìn ra cậu không phải kiểu trẻ con thích nghịch ngợm gây chuyện. Nhất định phải có lý do nào đó, có lẽ Hải ca nhi đã làm hoặc nói gì đó, mới khiến nhóc Tế ra tay.