Nàng múc cho bé Tương và nhóc Tế mỗi người một bát trước, rồi tự múc cho mình một bát lớn. Trong nồi vẫn còn nửa nồi chưa động tới, nàng để nguyên trên bếp giữ ấm, lát nữa sẽ mang sang nhà họ Cố.
Vì không có bàn ghế, ba người đành đứng cạnh bếp để ăn.
Bé Tương nhận được bát canh trước, vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên. Người cô bé còn thấp hơn cả bếp lò nên phải nhón chân đứng sát bếp, hai má phồng lên, cố gắng thổi nguội.
Nhưng thổi được vài cái, cô bé đã không kìm được mà múc từng thìa từng thìa đưa vào miệng. Có lúc bị nóng quá, cô bé nhảy dựng lên, chẳng qua miệng vẫn không dừng lại.
Vừa bận bịu ăn uống, cô bé vừa tranh thủ nheo mắt lại cảm thán: "Chị ơi, ngon quá đi mất!"
Nhóc Tế thì ăn uống trông có phần từ tốn hơn, nhưng chẳng mấy chốc bát canh đã hết sạch.
Món canh bánh bột thêm nấm hương này không chỉ đặc sánh, mịn màng mà còn có vị thịt đậm đà, từng viên bánh bột đều rõ ràng, nhai rất vừa miệng.
Uống xong, cả người cậu cảm thấy ấm áp, mồ hôi túa ra đầy người, ngay cả cái đầu đang mơ màng vì sốt cũng trở nên tỉnh táo, dễ chịu hơn rất nhiều.
"Chị, từ khi nào mà chị lại nấu ăn ngon như vậy?" Mặc dù ngoài miệng vẫn không chịu gọi Thẩm Miểu là "Chị," nhưng trong lòng, Thẩm Tế lại vô thức xưng hô như thế. Cũng giống như thím Cố, cậu bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ.
Song rất nhanh, cậu tự tìm được lý do để thuyết phục bản thân: Cha vốn có tay nghề làm bánh canh cực kỳ điêu luyện, chị gái có năng khiếu trong việc bếp núc như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thế, cậu lặng lẽ múc thêm nửa bát từ vò gốm, rồi lại cúi đầu chăm chú ăn, tiếp tục tận hưởng bát canh ngon lành.
Ăn xong bát canh bánh bột, tinh thần của nhóc Tế rõ ràng đã khá hơn nhiều. Cậu chủ động giành lấy chiếc xơ mướp cũ từ tay Thẩm Miểu để rửa bát. Thẩm Miểu không nhịn được mà đưa tay sờ lên trán cậu, phát hiện cậu thật sự đã hạ sốt!
Điều này khiến nàng không biết nên tán dương miếng thuốc dán chân thần kỳ của nhà Triệu thái thừa hay nên ngờ rằng em trai mình đã bị nhà bác cả bỏ đói đến mức chỉ một bát canh mà tỉnh người ra.
Nhưng dù sao việc hạ sốt vẫn là tin tốt. Thẩm Miểu không tranh với nhóc Tế nữa, đành để cậu rửa bát.
Ở thời Tống, các chất tẩy rửa chủ yếu là nước vo gạo, tro bếp, bột hạt chè hoặc bồ kết. Hai món sau thường chỉ nhà giàu mới dùng. Sau trận hỏa hoạn, nhà họ Thẩm đầy tro bếp, nên Thẩm Tế tiện tay vốc một nắm từ chân bức tường cháy sập, ngồi xổm xuống đất lau rửa một cách thành thục.
Dù sao bát đũa cũng không dính dầu mỡ, chỉ cần xả qua là sạch ngay.
Thẩm Miểu dắt theo "cái đuôi nhỏ" bé Tương không chịu rời nàng nửa bước, múc phần canh bánh bột còn ấm trong nồi vào vò gốm, rồi mang sang nhà họ Cố.
Cửa sau nhà họ Cố đang mở. Nàng ghé đầu vào nhìn, thấy trong sân yên ắng không một bóng người. Gọi hai tiếng "thím Cố," cũng chẳng có ai đáp lại. Thẩm Miểu đành đặt vò gốm lên bàn, rồi tự mình quay về.
Về nhà, nàng trước tiên sắc thuốc cho nhóc Tế, sau đó ra phía trước xem xét tình hình. Năm đó, cửa tiệm của nhà họ Thẩm cho người khác thuê để mở quán ăn, nên phía trước vẫn còn lại năm, sáu bộ bàn ghế và một quầy bán hàng. Nhưng giờ đây, mọi thứ đều lộn xộn, ngổn ngang không thể tả.
Dẫu vậy, mức độ hư hại ở đây vẫn nhẹ hơn so với hậu viện. Thẩm Miểu đưa tay chạm vào bức tường bị khói hun đến vàng úa, đen sì, gõ thử thì vẫn thấy vững chắc. Đa phần bàn ghế còn sót lại đã bị hỏng, nàng bèn xắn tay áo, kéo từng mảnh gỗ hỏng ra phía sau sân. Bé Tương cũng theo sau phụ giúp, cùng nàng khuân gỗ.
Sau khi rửa bát xong, nhóc Tế cũng tham gia vào việc dọn dẹp. Thẩm Miểu không đuổi cậu đi được, đành phân cho cậu vài việc nhẹ nhàng như tưới nước, quét dọn, còn không quên dặn cậu làm từ từ, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tốn hơn nửa canh giờ, cuối cùng mọi thứ cũng tạm gọn gàng. Thẩm Miểu đẫm mồ hôi, đứng giữa tiệm giờ đã trống trơn, dùng tay quạt gió cho mình, tranh thủ nghỉ một lát.
Trong lòng Thẩm Miểu vẫn không yên, vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ. Trước khi sửa chữa hậu viện hoàn tất, có thể tạm thời dựng hai chiếc giường đơn giản ở phía trước này, rồi mua thêm một bộ bàn ghế. Như vậy, nàng cùng nhóc Tế và bé Tương có thể ở tạm đây, không cần phải chịu cảnh dột mưa trong gian bếp nữa.
Nhưng nghĩ đến giá nhà ở Biện Kinh, lòng nàng lại chùng xuống. Nhà đất ở đây đắt đỏ như Bắc Kinh, Thượng Hải thời hiện đại. Muốn thuê một căn nhà nhỏ hoàn chỉnh thì khỏi bàn, ngay cả thuê một căn phòng trong những "cửa hàng tầng" ở ngoại thành cũng mất nửa quan tiền mỗi tháng, chẳng thể trụ nổi lâu dài.
Giờ đây, trong tay nàng chỉ còn lại khoảng 20 quan, thật sự không đủ để thuê nhà.