Chương 29: Sắm sửa (2)

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:42

Nghe qua có vẻ không ít, nhưng do thương mại thời Tống rất phát triển, người bán hàng nhỏ sau khi nộp tiền thuê sạp thì không cần phải đóng thuế nữa. Đối với các cửa hàng lớn, thuế thương mại cũng khá dễ chịu, thông thường chỉ phải nộp khoảng 2% "thuế qua đường" và 3% "thuế giao dịch", tổng cộng khoảng 5%. Nếu gặp năm mất mùa, các mặt hàng thiết yếu như lương thực, nông cụ bằng sắt và gia súc còn được miễn thuế. Tuy nhiên, những mặt hàng thuộc độc quyền của quan doanh* như muối và sắt thì dân thường không được phép buôn bán. (*Quan phụ trách việc kinh doanh buôn bán cho nhà nước. ) Thẩm Miểu nhớ lại, không biết từng đọc được ở đâu, rằng vào thời Nhân Tông nhà Tống, thương mại chỉ chiếm 12% tổng thuế quốc gia, nhưng lại có thể thu về hơn 19 triệu quan. Riêng khoản thu từ thuế thương mại này đã vượt xa tổng thu nhập thuế của cả hai triều Minh và Thanh trong những năm phát triển nhất. Hơn nữa, đó lại là triều Tống nổi tiếng trong lịch sử với việc dù thắng trận hay thua trận cũng phải bồi thường khổng lồ và nộp cống phẩm hàng năm. Nhưng triều Tống mà Thẩm Miểu xuyên đến lúc này không chỉ nội ngoại bình an, mà còn không có những khoản cống nạp phiền toái kia, khiến cuộc sống của dân chúng sung túc hơn nhiều! Sau khi nắm rõ tình hình, Thẩm Miểu cảm ơn chị mập rồi rời đi, qua bên kia cầu. Nàng ghé vào một tiệm bông vải, mua ba chiếc chăn bông và ba bộ chiếu phủ bằng vải thô. Nàng thỏa thuận với thợ đập bông là ngày mai quay lại lấy khi bông đã được làm xong. Còn bộ chăn chiếu nhà họ Cố mang tới, nàng dự định ngày mai giặt sạch rồi trả lại, không tiện mãi chiếm dụng đồ của người ta như vậy được. Tiếp đó, nàng đến cửa hàng vải, mua hai tấm vải thô. Một tấm nền xanh với hoa văn dòng nước, một tấm vàng nhạt dệt hoa. Nàng cũng mua thêm vài món kim chỉ, dự định may cho nhóc Tế và bé Tương mỗi người hai bộ quần áo. Nguyên chủ vốn là một cô gái được cha mẹ yêu thương, từ nhỏ không phải làm việc nặng, chỉ thi thoảng giúp đỡ khi tiệm bận rộn. Thời gian rảnh, nàng ấy thường thêu thùa để giết thời gian. Thẩm Miểu không biết mình có thể tiếp thu được kỹ năng thêu thùa của nguyên chủ hay không nhưng trong ký ức có sẵn cách thêu hoa, may áo dài, áo ngắn, giày, vớ và mũ. Vậy nên, cứ thử làm xem sao! Điều quan trọng nhất là, hôm nay nàng đi lại khắp nhà họ Thẩm, thấy rằng từ trên xuống dưới đã dọn dẹp đâu vào đấy, nhưng hoàn toàn không thấy quần áo hay hành lý của nhóc Tế và bé Tương. Hai đứa nhỏ chắc chắn chưa từng thay đồ, trên người bắt đầu có mùi hôi khó chịu. Chỉ e rằng, hai đứa nhỏ bị đuổi đi tay trắng rồi. Nghĩ đến đây, Thẩm Miểu không khỏi bực bội. Ngày mai, khi nhà cửa đã ổn thỏa, nàng nhất định phải thuê xe đến ngoại thành, đến nhà bác cả của mình để đòi lại công bằng! Với ý nghĩ ấy, nàng ghé vào một tiệm gốm sứ, đặt hai chiếc chum nước lớn, hai bếp lò nhỏ bằng đất, hai chảo nướng bánh, một lò nướng bằng đất nung miệng rộng bụng tròn, và mấy chồng bát đất rẻ tiền. Cuối cùng, điều quan trọng nhất là mua một chiếc "xe thồ". Hôm nay, Cố nhị lang dùng một chiếc xe thồ một bánh để giúp nàng chở đồ. Loại xe này có thể đẩy tay, sau này buộc thêm gia súc kéo, vừa chở hàng vừa chở người, lại đi được trên đường núi, đường ngõ hay bờ ruộng, rất tiện lợi. Tuy nhiên, Thẩm Miểu muốn cải tiến một chiếc có bánh đôi, thêm buồm gió và mái che nắng. Xe một bánh quá tốn sức, trong khi xe hai bánh dễ giữ thăng bằng hơn. Nhưng khi hỏi giá ở mấy tiệm làm xe, nàng phát hiện giá cả đều khá đắt đỏ. Sau một vòng loanh quanh, Thẩm Miểu lại quay về nhà Dương lão hán, nơi nàng đã đặt đồ nội thất lúc đầu. Ông lão đang ngồi xổm trước cửa nhà, gọt gỗ cho nhẵn, mảnh vụn gỗ rơi đầy đất. Ngẩng đầu lên, ông ấy thấy người phụ nữ trẻ vừa lanh lợi vừa khéo miệng khi nãy, lúc này đang đứng dưới ánh đèn lồng, nhìn ông ấy với vẻ tươi cười. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt Thẩm Miểu, khiến dung nhan nàng càng thêm mềm mại, dịu dàng, tựa như một đóa sen thanh thoát, đứng vững giữa cơn gió đêm. Thế nhưng, tay ông lão đang cầm chiếc bào gỗ lại bất giác run lên, chẳng hiểu sao đột nhiên thấy lạnh sống lưng. *** Sau một đêm "vung tiền như rác," Thẩm Miểu trở về nhà họ Thẩm. Hai đứa nhỏ đã mệt mỏi đến mức gật gà gật gù như chim mổ thóc nhưng vẫn không nỡ thắp đèn, lặng lẽ chờ nàng trong bóng tối. Thẩm Miểu vừa bước tới cửa, bé Tương đã nghe thấy tiếng bước chân, lập tức vui vẻ reo lên: "Lần này chắc chắn là chị đã về rồi!" Nghe vậy, Thẩm Miểu không khỏi mỉm cười.