Người kia ngó trái ngó phải, cuối cùng gọi một chiếc bánh chay. Nhìn dáng vẻ hắn ta cầm bánh gặm một miếng mà mắt híp lại vì ngon, e rằng hương vị cũng không tệ.
Chẳng bao lâu sau, một bà mối vận váy đỏ áo xanh, cài đầy hoa trên tóc cũng ghé qua, mua liền hai cái bánh, rồi tựa vào lan can cầu nhẩn nha thưởng thức, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Tạ Điêu nhìn một lượt, trong lòng bỗng dao động.
Dù gì thì sáng nay hắn vội trốn nhà ra ngoài, chưa kịp ăn gì, thế là liền sai gia nhân đi mua một chiếc bánh "đỉnh phối toàn gia phúc" có trứng gà.
"Nếu trông có vẻ sạch sẽ thì cứ mua nhiều một chút mang về nhà đi." Hắn thuận miệng dặn dò, rồi còn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhớ gửi ít sang phòng của Cửu ca nhi nữa. Nó từ Trần Châu về xong thì ăn uống kém hẳn, trong lòng lại bực bội, tiện thể lấy mấy thứ mới lạ này dỗ nó một chút."
Nói đến đây, Tạ Điêu cũng thở dài: "Không trách Cửu ca nhi được, ra ngoài một chuyến mà bạc trong túi bị lừa sạch thì cũng thôi đi, chuyện này quá bình thường rồi. Ai ngờ ngay cả hôn sự tốt đẹp cũng nói hủy là hủy, thử hỏi ai mà chịu nổi chứ?"
Nói xong, hắn vừa lắc đầu tiếc nuối cho số phận bi thảm của anh họ, vừa sai gia nhân mua thẳng hai mươi mấy cái bánh. Ngoài giữ lại một chiếc để tự nếm thử, phần lớn được mang về nhà hiếu kính cha mẹ, bà nội cùng các anh chị em, số còn dư thì rộng rãi chia cho đám hạ nhân.
Tạ Điêu vốn quen ăn sơn hào hải vị, là khách quen của những tửu lâu lớn như Phàn Lâu. Bản thân hắn cũng là kẻ tiêu dao lêu lổng khắp chốn, từng thấy không ít món ngon vật lạ, nên chẳng hề trông mong gì vào món ăn vặt đầu đường xó chợ này.
Chẳng qua, tiểu nương tử kia có gương mặt ưa nhìn, lời chào hàng lại dễ nghe, còn biết tạo không khí náo nhiệt mà thôi!
Cùng lắm cũng chỉ là một miếng bánh nướng kẹp rau thịt, tuy thơm thật đấy, nhưng có thể ngon đến mức nào chứ... Hắn cũng chỉ ăn thử cho biết.
Nghĩ vậy, hắn hờ hững cắn một miếng.
Chính là miếng này! Lớp vỏ bánh giòn rụm, được áp chảo vừa đúng độ! Khi cắn xuống, lớp vỏ vỡ tan giữa môi răng, không ngờ vỏ bánh lại chẳng hề nhạt nhẽo mà bản thân nó đã mang theo vị mặn thơm. Một miếng xuống bụng, béo mà không ngấy nhưng còn chưa kịp nhấm nháp kỹ, phần nhân bên trong đã ập tới, thịt gà chiên giòn cùng dầu cháo quẩy bọc đầy loại xốt sánh mịn, có vị ngọt thanh. Giòn xen ngọt, lại điểm thêm chút chua nhẹ, ngay lập tức làm dậy lên hương thơm của thịt, càng thêm nồng đậm.
Ngay sau đó, rau xuân tươi giòn cũng theo vào miệng, tựa như một làn gió mát giữa ngày nóng nực, thêm vào tầng vị thanh mát cuối cùng cho miếng bánh đầy thịt và trứng.
Đến khi Tạ Điêu hoàn hồn lại, hắn đã vô thức liếm đầu ngón tay.
Hắn vô thức nhìn sang đám gia nhân của mình, chỉ thấy bọn họ còn ăn nhanh hơn cả chủ, như hổ đói vồ mồi, miệng nhét đầy bánh, khóe môi còn vương cả xốt, lại còn thè lưỡi liếm lấy.
Tạ Điêu bỗng dưng có chút hối hận, đáng lẽ hắn nên giữ lại cho mình 3 cái bánh mới phải.
Hắn định gọi người quay lại đuổi theo gia nhân đã mang bánh đi nhưng nghĩ lại thấy làm thế cũng có chút mất mặt, bèn tính bảo người mua thêm 2 cái nữa. Không ngờ tiểu nương tử kia lại áy náy nói:
"... Aizz, lần đầu ta bán hàng, không biết nên làm bao nhiêu, chỉ thử làm 50 phần, không ngờ vẫn không đủ, đã bán sạch rồi. Mai ta sẽ làm nhiều hơn."
Thẩm Miểu cũng không nghĩ rằng bánh lại bán chạy đến thế.
Thậm chí, cả chục cây lạp xưởng nàng làm ra, vốn bán 4 văn 1 cây, 2 văn 2cây, ngoại trừ một cây cắt ra cho khách qua đường thử miễn phí, toàn bộ số còn lại đều đã bán hết trước cả khi quầy bánh khai trương.
Lạp xưởng xiên bằng que tre, cắt hoa dao, áp chảo trên bếp nóng, rưới chút dầu sôi lên, chẳng mấy chốc đã chiên vàng giòn, tươm mỡ. Sau đó quét lên một lớp xốt, tiếp tục chiên cho lớp vỏ hơi cháy giòn, hương thơm lập tức theo đó mà bốc lên, lan xa tận 10 dặm, chỉ cần đi ngang qua cũng có thể ngửi thấy.
Thứ này còn rẻ hơn cả bánh cuộn, chỉ 4 văn tiền là đã có thể ăn được một xiên "thịt" to đùng, đủ để thu hút khách qua đường bỏ tiền ra nếm thử.
Cũng có người rào trước đón sau hỏi nàng cách chế biến thịt heo sao cho không có chút mùi hôi nào. Nhưng Thẩm Miểu sao có thể dễ dàng tiết lộ bí quyết nhỏ của mình? Sau này nàng còn phải mở quán mì nữa kia mà!
Nàng chỉ mỉm cười ôn hòa: "Mai ngài lại đến ăn đi, ngày nào ta cũng ở đây, không sợ không ăn được."
Thế mà cũng có người hỏi kỹ xem mai nàng đến lúc nào, dự định tới sớm để chờ sẵn.