Chương 24: Nương tựa lẫn nhau

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:28

Nàng cũng không muốn đưa em trai, em gái trở về nhà bác cả. Dù họ có chịu nhận lại ba chị em hay không, cuộc sống ở đó chắc chắn chỉ toàn là cảnh nhìn sắc mặt người khác mà sống. Chi bằng tạm chấp nhận sống trong nhà mình, cho dù khó khăn một chút, vẫn thoải mái hơn. Nhóc Tế cẩn thận gom đống bụi bẩn lại, rồi dùng cái hốt rác, giống như con kiến tha mồi, từng chút từng chút đem ra góc tường ở sân sau. Khi quay lại, cậu thấy ánh mắt của chị gái sáng rực, trông như một con hổ lớn đang tuần tra lãnh địa của mình. Dùng hình ảnh con hổ để so sánh thì hơi không phải với nét mặt dịu dàng, thanh tú của nàng. Nhưng trong lòng Thẩm Miểu lúc này, ý chí cũng chẳng khác gì. Nàng tự nhủ sẽ cố gắng kiếm tiền để sửa lại căn nhà. Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ mở lại cửa "Tiệm bánh canh Thẩm ký" mà cha để lại. Đang lúc bận rộn thì Cố Đồ Tô xuất hiện, lưng đeo một bó củi lớn gần bằng chiều cao của hắn, tay còn xách thêm một quả bí đông to, bước vào mà chẳng hề thở gấp. Giọng hắn vang rền như tiếng chuông: "Thẩm Miểu, ta mang ít củi tới cho cô đây, chắc đủ dùng nửa tháng. À, nồi canh rau tạp hôm nay có phải cô mang qua không? Ngon tuyệt lắm! Mẹ ta uống liền ba bát mới chịu dừng!" Hắn thò đầu từ ngoài cửa nhìn vào, thấy ba chị em Thẩm Miểu đang bận quét dọn, bèn cười nói: "Để ta đặt đồ xuống rồi vào giúp cô một tay." Thẩm Miểu trợn tròn mắt: "Nhiều thế này sao? Làm sao ta dám để anh tốn kém như vậy?" Nói rồi nàng định tháo túi tiền bên hông để lấy ra ít đồng trả. Cố Đồ Tô đã nhanh tay cướp lấy chiếc chổi trong tay nhóc Tế, còn vỗ ngực cười vô tư: "Ta đánh xe ra ngoài thành chặt đấy, chỉ tốn hai bát trà và chút sức lực thôi, không tốn một xu nào cả. Sau này mỗi lần ta ra ngoài thành chặt củi, đều sẽ chặt thêm cho cô một ít." Thẩm Miểu vô cùng cảm kích, vội nói: "Cố nhị ca giúp đỡ nhiều như vậy, chờ ta sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ mời cả chú thím Cố đến nhà ta dùng bữa. Nếu không, ta thật khó yên lòng." "Là hàng xóm lại lớn lên cùng nhau, đừng khách sáo thế." Cố Đồ Tô cười tươi, không nói thêm, rồi quay về đẩy xe kéo của nhà mình tới. Hắn giúp Thẩm Miểu từng chuyến một chuyển hết đống gạch ngói hỏng và bức tường đổ nát ra khỏi hậu viện. Thẩm Miểu cũng theo sau, cùng hắn đẩy xe. Khi hai người quay lại, nhóc Tế và bé Tương đã nhặt nhạnh hết những mảnh vỡ còn sót, nhổ cả cỏ, quét sạch một lượt sân sau. Bốn người cứ thế bận rộn đến tận khi mặt trời ngả về Tây. Lúc này, Cố Đồ Tô đang giúp bổ củi, chợt nghe Thẩm Miểu nói nàng dự định ra phố mua bàn ghế ở tiệm đồ gỗ Đào ký. Hắn vội vàng ngăn lại: "Cô không ở Biện Kinh lâu nên không biết, tiệm đồ gỗ Đào ký dạo gần đây vừa bị người ta làm ầm lên. Đồ gỗ bán ra toàn là gỗ mục, dùng chưa được hai ngày thì bàn đổ ghế lung lay, thực sự chẳng ra gì. Từ khi lão Đào thợ mộc qua đời, gã con trai Đào tiểu thợ mộc nghiện rượu, uống đến tay run, tay nghề ngày càng tệ. Đừng dại mà đến nhà hắn mua đồ nữa." Thẩm Miểu lập tức nhờ Cố Đồ Tô giới thiệu giúp một nơi mua đồ đáng tin, không giấu giếm mà nói thẳng rằng nàng không yêu cầu tay nghề cao, chỉ cần rẻ và chắc chắn là được. Nhà có ba miệng ăn, nàng không thể không tiết kiệm. Cố Đồ Tô dừng tay đang bổ củi, siết chặt cán rìu, sau đó lại chẻ thêm một đoạn gỗ, cố tỏ ra vô tình hỏi: "Thẩm Miểu... cô không về Kim Lăng nữa sao?" Việc Thẩm Miểu một thân một mình trở lại Biện Kinh đã lan khắp đầu ngõ cuối ngõ chỉ trong chốc lát. Mẹ hắn còn chưa ăn xong bữa trưa đã bị các thím hàng xóm kéo đi, hỏi han đủ chuyện: Nào là gái lớn nhà họ Thẩm về để đón hai đứa em sang Kim Lăng, nhà họ Vinh đã xảy ra chuyện gì. Cố Đồ Tô vốn không định hóng hớt như các bà thím, nhưng lòng hắn lại như có móng mèo cào cào. Hắn không phải vì tò mò mà hỏi, mà là vì muốn biết Thẩm Miểu sẽ ở lại Biện Kinh bao lâu. Nếu không có Vinh đại lang từ trên trời rơi xuống, hắn đã từng nghĩ người cưới Thẩm Miểu sẽ là mình. Hắn vẫn chẻ củi song trong lòng thì căng thẳng, dỏng tai lên chờ câu trả lời. Không ngờ, Thẩm Miểu chỉ khẽ đáp, giọng điệu bình thản: "Không về nữa. Từ giờ, chỉ còn ba chị em ta nương tựa lẫn nhau." Nghe đến bốn chữ "nương tựa lẫn nhau," vành tai của nhóc Tế đang cúi người quét sân khẽ động. Nhưng cậu không quay đầu, chỉ siết chặt chổi, quét mạnh hơn.