Cố Đồ Tô kéo xe, còn Thẩm Miểu nhanh chóng buộc chặt đồ đạc trên xe. Đặc biệt là mấy chiếc hộp gỗ đựng nguyên liệu mà nàng đã mất cả buổi trời chuẩn bị, cùng những chai lọ đựng gia vị, thứ nào cũng quan trọng. Chỉ cần làm rơi một cái thôi cũng đủ khiến nàng xót xa đến nghẹt thở.
Thẩm Miểu cẩn thận buộc dây quanh xe. Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của nàng, Cố Đồ Tô bất giác cảm thán. Đại tỷ năm xưa gặp chuyện chỉ biết khóc, nay lại có thể một thân một mình bươn chải thế này. Nghĩ đến đây, y không khỏi thấy thương xót. Ngày trước ở nhà, nàng nào có phải vất vả như vậy? Nhưng chuyện đã qua rồi, nhắc lại cũng chẳng ích gì nữa.
Ngõ Đông Dương Liễu cách cầu Kim Lương không xa, chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi. Giờ này, trên cầu đã đông nghịt người dựng lều bạt, ô dù, bày biện hàng hóa. Thẩm Miểu đến đúng lúc, vừa hay tìm được chỗ tốt.
Vừa đặt chân lên cầu, nàng đã cảm nhận được ánh mắt dò xét của những người bán hàng xung quanh.
Các quầy hàng trên cầu Kim Lương thay đổi thường xuyên, nên việc có tiểu thương mới không phải chuyện lạ. Nhưng một tiểu nương tử trẻ trung, xinh đẹp như Thẩm Miểu thì lại hiếm thấy.
Không ít đàn ông nhìn ngắm nàng hồi lâu. Đến khi thấy sau lưng nàng xuất hiện một chàng trai cao lớn, làn da sạm nắng đang giúp nàng kéo xe, họ mới nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Cố Đồ Tô giúp nàng dỡ bếp lò và chảo nướng bánh xuống, còn Thẩm Miểu thì mang theo chiếc bàn nhỏ từ nhà đến, vừa khít với vị trí quầy hàng của nàng. Chỉ tội cho nhóc Tế và bé Tương, sáng sớm phải ăn bánh bao và bánh rán còn ấm trong nồi, lại phải đứng bên bếp mà ăn.
"Ta về cửa tiệm giúp việc đây, cô định mấy giờ quay về?" Cố Đồ Tô giúp nàng sắp xếp xong xuôi, thuận tay rút từ dưới xe ra một chiếc ô giấy dầu lớn, mở ra rồi buộc vào tảng đá bên cạnh. Hắn còn lắc lắc kiểm tra xem có chắc chắn không rồi mới hỏi: "Ta quay lại đón cô nhé?"
Thẩm Miểu liên tục xua tay: "Ta bán xong sẽ tự về."
Hôm nay nàng chỉ mang theo 50 miếng vỏ bánh, bán hết là sẽ về ngay. Nàng còn muốn tìm một nơi để cho nhóc Tế đi học. Để em ấy suốt ngày ru rú trong nhà cũng không phải cách lâu dài.
"Ngần này đồ, một cô gái yếu ớt như cô làm sao khiêng nổi?" Cố Đồ Tô nhìn đống đồ đạc, lại ngó trời rồi đẩy xe đất đi, dứt khoát nói: "Vậy ta ước chừng thời gian rồi quay lại, cô nhớ đợi ta."
Dứt lời, không đợi Thẩm Miểu từ chối, hắn đã rời đi.
Hắn vừa đi, nương tử phốp pháp bên cạnh liền cười hì hì, ghé lại trêu chọc: "Quan nhân nhà cô nương trông có phần đáng sợ, nhưng đối với cô lại vô cùng săn sóc đó nha!"
Thẩm Miểu chợt cứng đờ. Chẳng lẽ gặp ai nàng cũng phải giải thích rằng mình đã ly hôn, mang theo hai đứa trẻ sao?
Chỉ đành lắc đầu đáp: "Hắn không phải quan nhân của ta."
Chị mập sửng sốt, nhìn dáng vẻ rõ ràng là người đã có gia đình của Thẩm Miểu, lại ló đầu nhìn theo bóng lưng của Cố Đồ Tô đang dần đi xa, hạ giọng hỏi: "Vậy là ý trung nhân của cô à?"
Thẩm Miểu: "..."
Thấy nàng không đáp, chị mập kia sực nhớ mình đã lỡ lời, bèn vỗ tay một cái, giọng nói đột nhiên hạ xuống: "Ta hiểu rồi! Chắc cô góa chồng rồi phải không? Chàng trai mặt đen kia có phải đang để mắt đến cô, muốn cưới cô về nhà không?"
Thẩm Miểu: "Dù sao đi nữa, hắn không phải quan nhân của ta, chỉ là hàng xóm thôi."
Chị mập nhìn nàng bằng ánh mắt không tin tưởng lắm, có vẻ còn muốn tiếp tục tám chuyện. Nhưng vừa lúc đó, có khách đi ngang qua, chị ta vội vàng quay người chào hàng:
"Trà ngon đây! Trà táo, trà tía tô, trà muối đậu nành! Một vò 20 văn, một chén nhỏ 2 văn, chén lớn 3 văn! Quan gia cũng thích uống thứ trà này lắm đấy!"
Giọng của chị ta lanh lảnh, quả nhiên thu hút được hai thiếu nữ xách giỏ đi chợ ghé lại. Một người gọi một chén trà táo, người kia gọi một chén trà bà bà.
Thẩm Miểu nhìn cảnh tượng này, không khỏi bật cười. Đây chẳng phải chính là phiên bản "uống trà sữa" của các cô gái thời sau sao?
Người Tống có thói quen uống một chén "trà thuốc" trước hoặc sau bữa ăn sáng. Các quán trà như của chị mập kia chẳng khác nào tiệm trà sữa thời hiện đại, có mặt khắp nơi, chỉ sau quán cơm và tửu quán.
Dù mang chữ "thuốc" và "trà", nhưng không phải loại nào cũng có vị thuốc, mà là trà có tác dụng đặc biệt. Chẳng hạn như "trà muối đậu nành" giúp tiêu hóa và nhuận tràng,"trà tía tô" giúp trị ho và hen suyễn, hay "trà nhị trần" giúp giải rượu và tỉnh táo.
Còn các tiểu thư thích uống nhất là "trà ô mai","trà mộc qua","trà quế hoa","trà táo","trà bà bà"... Chén trà bà bà mà vị khách kia gọi được nấu từ hạt dẻ nướng chín, mè trắng, hạch đào và ô liu, thêm chút đường vàng, hương vị đậm đà mà thơm ngọt.
Thẩm Miểu chợt suy nghĩ: Bắc Tống có Liêu Quốc ở phía bắc, vậy nên món trà sữa được người du mục phương bắc ưa chuộng dường như vẫn chưa phổ biến ở Biện Kinh... Không biết nếu nàng làm ra, liệu có ai thích không nhỉ?