Chương 19: Bảo hộ

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:17

Ông ấy kê đơn thuốc uống trong năm ngày, thêm ba ngày thuốc ho cam thảo cát cánh dạng cao, đóng trong ống tre, trông rất giống siro ho thời hiện đại. Ngoài ra, ông ấy còn kê ba miếng thuốc dán hạ sốt dùng để dán lên huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân. Lão lang trung cẩn thận dán hai miếng thuốc lên chân Thẩm Tế ngay tại chỗ, còn hướng dẫn Thẩm Miểu cách xác định huyệt Dũng Tuyền để nàng có thể tự thay thuốc tại nhà, không phải mỗi ngày đều phải tới đây. Lấy thuốc xong, ba người quay về theo đường cũ. Trên đường, Thẩm Tương được cõng trên lưng ngủ càng say, thậm chí còn ngáy nhẹ. Thẩm Miểu hỏi: "Bé Tương ngủ mê man như vậy, không có vấn đề gì chứ?" Nghe nàng nói, Thẩm Tế cúi đầu, ánh mắt ảm đạm: "Hôm qua em sốt cao, bé Tương khóc cả đêm chăm em, không dám chợp mắt, sợ em cũng... đi mất." Thẩm Miểu lặng người hồi lâu, đưa tay đỡ Thẩm Tương trên lưng, hạ giọng, nghiến răng nói: "Đợi em khỏe lại, chị nhất định phải đến nhà bác cả đòi lại công bằng!" Thẩm Tế lại lộ ra chút trẻ con, hờn dỗi: "Em không muốn đặt chân vào nhà bác cả nữa. Sau khi chị về Kim Lăng, bác cả và bác dâu thường xuyên đòi sang tên cửa tiệm của nhà chúng ta, nói rằng em còn nhỏ, sau này phải học hành tốn kém, tiệm này để em giữ cũng vô ích, chi bằng giao cho bọn họ. Bọn họ bảo sẽ quản lý tốt, sau này sẽ nuôi dưỡng em và bé Tương cả đời. Em không chịu, thế là bọn họ nổi cơn thịnh nộ. Đến khi nhà bị cháy, bác dâu không thu được tiền thuê thì ngày càng lạnh nhạt, lời nói mỉa mai. Em vốn dĩ không muốn ở lại đó." Thẩm Miểu thầm nghĩ: Quả nhiên như vậy. Trước đây, nguyên chủ nhận được thư thúc giục gửi tiền từ nhà bác cả, dù bị Vinh đại nương mắng nhiếc thế nào cũng nhất quyết muốn đón hai đứa nhỏ về Kim Lăng, chắc hẳn nàng ấy đã nhận ra điều gì đó. Nhưng đáng tiếc, chưa kịp thực hiện thì đã bị nhà họ Vinh ép đến mức lâm bệnh nặng. Tiệm bánh canh của nhà họ Thẩm nằm ở trung tâm nội thành phồn hoa, tuy không náo nhiệt bằng cầu Hồng, nhưng cách hoàng cung chỉ hai con phố. Gần cầu Kim Lương, nơi tụ tập nhiều gia đình quan lại, cách chùa Tướng Quốc cũng chỉ một con phố, nếu so với thời hiện đại, đây chính là khu phố đối diện đại lộ Trường An của Bắc Kinh, có thể nào mà không đắt giá được? Nhà họ Thẩm từng có thời giàu có, ông cụ nhà họ Thẩm tay trắng dựng nghiệp, tích góp được bốn cửa tiệm. Sau khi ông nội qua đời, bác cả với tư cách con trưởng, nhận được hai cửa tiệm trong và ngoài thành, cùng với ruộng đất ở quê và hai hòm bạc; cha Thẩm là con thứ, cũng được hai cửa tiệm nhưng cả hai đều nhỏ hơn của bác cả, một trong số đó chính là tiệm bánh canh bị cháy hiện nay. Tiệm còn lại ở ngoại thành đã bán đi để chuẩn bị hồi môn cho Thẩm Miểu năm đó. Khi cha mẹ Thẩm còn sống, nhà bác cả không ganh tị, bởi gia đình họ còn giàu có hơn, thu tiền thuê ruộng, kinh doanh tiệm gạo lớn nhất ngoại thành, thu nhập không phải là vàng bạc chảy vào túi từng ngày thì cũng là từng nửa ngày. Nhưng khi cha mẹ Thẩm qua đời, hai đứa trẻ không được tính là người thừa kế hợp pháp, chỉ còn lại một đứa con trai chưa trưởng thành, tâm tư nhà bác cả lập tức thay đổi. Theo luật pháp nhà Tống, nếu Thẩm Tế qua đời, tiệm này đương nhiên thuộc về nhà bác cả. Thẩm Tế tuy nhỏ tuổi, song lại thông minh, không dễ điều khiển như nguyên chủ. Có lẽ vì vậy, nhà bác cả mới giận dữ, đuổi hai đứa trẻ ra khỏi nhà. Thẩm Tế kể lại rất nhẹ nhàng, câu "lạnh nhạt, lời mỉa mai" gói gọn tất cả những khổ sở của 3 năm qua. Nhưng đời sống nương nhờ người khác vốn không dễ chịu, chắc chắn hai đứa trẻ đã phải chịu không ít ấm ức. "Đừng sợ, bây giờ chị đã tỉnh ngộ rồi, sẽ không để các hai đứa chịu thêm ấm ức nào nữa." Thẩm Miểu siết chặt tay Thẩm Tế hơn: "Đi nào, chị về nấu cho các em bát canh bánh bột*. Em đang ốm, chỉ uống cháo loãng thì không đủ chất dinh dưỡng. Canh bánh bột ấm người, ấm bụng, rất hợp." (*Là những viên bột nhỏ, mềm mại, thường được làm từ khoai tây nghiền, bột mì và trứng. Mềm mại như mây, với kết cấu bên ngoài mịn màng và bên trong hơi dai. ) Thẩm Tế không đáp, nhưng len lén nhìn Thẩm Miểu bằng ánh mắt đầy tò mò. Từ nhỏ, tính cách chị thế nào cậu rất rõ, nếu không phải chị quá lương thiện, quá yếu đuối, cậu cũng không bị ảnh hưởng mà trở nên bướng bỉnh như vậy. Nhưng lần này chị trở về, đôi mắt vốn ngập ngừng, lo lắng bỗng sáng rõ và kiên định lạ thường, khiến cậu cảm thấy như có thể dựa vào được. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ yếu đuối này, thầm hạ quyết tâm: Chị từ nhà họ Vinh trở về, sau này không tránh được những lời đàm tiếu, cậu càng phải gánh vác gia đình mới được. Thẩm Miểu không để ý nét mặt già dặn của Thẩm Tế, vẫn dịu dàng trò chuyện: "Lúc chị đi ngang qua Thái Châu có mua một củ khoai tím, chưa dùng hết, giờ mang ra làm món này. Chỉ là hành lý vẫn còn để ở nhà thím Cố. Phải rồi, lát nữa chị sẽ đi mua củi và đồ làm bếp. Món này quan trọng nhất là phải đủ lửa mới ngon..." "Canh bánh bột... gì vậy ạ?" Phía sau cổ bỗng vang lên một tiếng thì thào, Thẩm Miểu ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy Thẩm Tương đang cựa quậy, đầu nhỏ nhô ra khỏi lưng nàng. Cô bé dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vừa mơ màng vừa lau vệt nước miếng bên khóe miệng. Thẩm Miểu bật cười: Em gái nhà nàng, chẳng lẽ là một tiểu tham ăn sao?