Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng lấy lại được rồi. Chuyến này không đến nỗi đi không. Có những thứ này, 3 chị em nàng mới thật sự có chỗ đứng ở Biện Kinh.
Còn số tiền cho thuê 3 năm nay đã vào tay Đinh thị, muốn đòi lại cũng khó. Đó cũng là lý do Thẩm Miểu không nhắc đến tiền cho thuê.
Biết đủ thì dừng, nàng quyết đoán mang hai đứa nhỏ rời đi. Sắc mày Đinh thị xám xịt, không thèm tiễn, nhưng Thẩm Đại bá thì tiễn họ ra đến cửa. Thẩm Miểu bảo ông ta đừng tiễn nữa, song ông ta lại níu tay nàng.
Bác cả Thẩm nhìn quanh như sợ bị phát hiện, rồi nhanh chóng nhét vào tay áo nàng một cuộn tiền, sau đó vội vã chạy mất:
"Bác không tiễn nữa, mau về đi!"
Có tiền mà không lấy thì đúng là ngốc, huống chi đây là tiền của bác cả Thẩm. Đương nhiên phải lấy rồi. Thẩm Miểu chẳng khách khí, nhanh tay cất ngay vào tay áo.
Dù sao đây cũng là tiền ông ta nợ nhóc Tế và bé Tương!
Nàng giữ chặt tay áo, vội đưa hai đứa trẻ lên xe trở về. Nàng đã ở nhà Thẩm Cao Đẩu quá lâu, chỉ sợ cổng thành phía Nam đóng lại, không về được.
May mà mọi việc suôn sẻ. Về đến nhà, Thẩm Miểu kéo nhóc Tế vào phòng, hai chị em trốn trong chăn để đếm tiền. Suốt cả đường đi nàng cứ lo bị cướp, nắm chặt gói tiền đến nhăn nhúm. Lúc mở ra, bên trong là 2 quan, tròn 2000 văn!
Đối với Thẩm Cao Đẩu thì đây chỉ là muối bỏ biển, nhưng đối với 3 chị em Thẩm Miểu, đây đúng là cơn mưa rào đúng lúc.
Những đồng tiền mới tinh lấp lánh khiến cả 3 đôi mắt rực sáng. Thẩm Miểu bàn với nhóc Tế:
"Chúng ta sẽ lấy ra một xâu để sửa chữa tường và cửa sổ hậu viện. Nếu không, ban đêm không thể đóng cửa, trong nhà lại chỉ có chị và hai đứa em, sợ rằng sẽ bị bọn trộm dòm ngó."
"Chị nói rất đúng." Nhóc Tế gật đầu đồng tình, song lại cúi đầu ngượng ngùng: "Chỉ tiếc là em còn nhỏ, chẳng giúp được gì nhiều cho chị."
"Chị hiểu tấm lòng của em nhưng em còn nhỏ, không cần ép mình quá đâu." Thẩm Miểu dịu dàng nhìn nó: "Em đã rất ngoan rồi."
Nhóc Tế lắc đầu, vẫn cảm thấy mình chưa làm được gì nhiều.
"Xâu còn lại thì để dành. Sau này chị sẽ dùng để tìm thầy cho em tiếp tục học hành." Phân chia tiền xong, Thẩm Miểu dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài ăn tối. Nhân tiện, nàng cũng mua thêm một ít đồ cần thiết để chuẩn bị cho việc bày quán vài ngày tới, đồng thời nhờ Dương lão hán sửa sang cửa, tường, bếp lò và mái nhà ở hậu viện.
Mấy hôm trước khi dạo chợ đêm, Thẩm Miểu đã hiểu rõ cấu trúc kinh doanh quanh khu cầu Kim Lương. Nàng cũng nghĩ sẵn bước đi tiếp theo rồi.
***
Biện Kinh đã vào cuối xuân, gió ấm nắng hòa, liễu xanh nhạt tựa làn khói, chợ đêm đến canh năm mới tan. Nhưng khi trời còn chưa sáng, phố xá đã lại nhộn nhịp với phiên chợ sớm.
Những tiếng rao hàng của người bán hàng rong len lỏi qua làn sương sớm, khiến Thẩm Miểu thức giấc. Nàng vẫn còn ngái ngủ, ôm lấy chăn nằm trên giường hồi lâu mới tỉnh hẳn.
Để có thể sớm bày quán, mấy ngày qua Thẩm Miểu đã bận tối mắt tối mũi, nhóc Tế và bé Tương cũng trở thành "lao động mầm non", tất bật chạy tới chạy lui giúp nàng.
Trong hai ngày đó, nàng trước tiên tìm Dương lão hán đến, sau đó nhờ ông ấy giới thiệu một thợ xây giỏi. Họ bàn bạc kỹ lưỡng về chi phí, trả công hợp lý, rồi để nhóc Tế và bé Tương ở nhà giám sát.
Thẩm Miểu còn chuẩn bị sẵn một nồi trà La Hán và một nồi cháo nhỏ nấu thịt nạc sánh mịn, để hai đứa nhỏ đãi các thợ uống trà, ăn sáng, đảm bảo họ làm việc đàng hoàng, sửa sang sân nhà gọn gàng.
Còn Thẩm Miểu thì đến nha môn phố ty để nộp 50 văn tiền, ghi danh vào sổ sách, coi như đã có "giấy phép kinh doanh ở khu cầu". Trong đó, 20 văn là tiền thuê, còn 30 văn là phí lót tay cho bọn lính phố ty.
Đám lính phố ty áo xanh đó đa phần là bọn du thủ du thực, gia đình bỏ tiền cho vào làm. Lúc Thẩm Miểu đến lo thủ tục, còn bị chúng buông lời trêu ghẹo một hồi. Cũng may phủ doãn Khai Phong hiện nay lại là một vị quan thanh liêm như Bao Công, nên những kẻ này không dám làm càn, chỉ trêu đùa vài câu rồi thôi.
Thẩm Miểu chẳng khác nào nghe chó sủa, thản nhiên làm xong mọi thủ tục, nhận về một tấm bảng gỗ sơn đầu xanh, trên đó ghi mấy chữ đỏ "Bính Tả Ngũ". Chắc đây chính là số hiệu quầy hàng nhỏ của nàng.
Nhân tiện, nàng đi thực địa xem xét một lượt. Quả nhiên, trên cầu Kim Lương có bốn cột gỗ cao, mỗi cột ghi một chữ "Giáp, Ất, Bính, Đinh". Nàng đi đến cột Bính, đếm về phía trước 5 trụ cầu thì thấy một khoảng đất trống nhỏ hẹp chỉ rộng chừng một thước. Ngoài chỗ này ra, các chỗ khác đều đã chật kín, không thể chen thêm bất kỳ gì nữa.
May mà vị trí này lại sát ngay chỗ người bán nước thơm mà hôm trước nàng đã hỏi thăm. Vừa thấy Thẩm Miểu cầm bảng gỗ, người bán nước thơm lập tức cảnh giác hỏi:
"Thế ra hôm trước cô hỏi ta nhiều vậy, là vì cái này? Cô định bán gì vậy?"