Nhưng chính vì xuất thân như thế, cộng thêm ký ức nguyên thân để lại, Thẩm Miểu sớm đã nghĩ ra cách đối phó với kiểu "thùng rỗng thích gõ to" như ông ta.
Xưa nay, văn nhân thường có một câu cửa miệng: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục". Họ vô cùng coi trọng danh dự và sĩ diện, bị bêu xấu giữa thanh thiên bạch nhật còn khó chịu hơn là mất mạng.
Thế nên, Thẩm Miểu càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào chất vấn:
"Bác ơi, người là thân thích duy nhất của cháu! Cốt nhục tình thâm mà! Cha mẹ cháu gặp nạn, không thể đi đòi lại công bằng thì thôi nhưng cháu gả xa tận Kim Lăng, chỉ đành gửi gắm hai đứa em còn thơ dại cho người, còn giao cả cửa tiệm trong nhà cho người quản lý! Cớ sao người lại đuổi chúng ra khỏi nhà? Để hai đứa trẻ bơ vơ nơi đầu đường xó chợ, suýt nữa thì chết đói chết rét?"
Thời này, dòng họ thường sống quây quần, họ hàng ruột thịt luôn phải nương tựa lẫn nhau. Cha mẹ chị em Thẩm Miểu mất đi, việc chúc bác nuôi dưỡng cháu mồ côi là trách nhiệm không thể chối từ. Nhất là khi nhà họ Thẩm chỉ có hai anh em ruột, nếu bác cả Thẩm mà ruồng rẫy con cái của em trai mình thì sẽ bị người đời phỉ nhổ, bị khinh thường đến không ngóc đầu lên nổi.
Thẩm Miểu không chọn cách kiện cáo bác cả lên quan phủ, một phần là vì nàng ở vai vế con cháu, muốn kiện trưởng bối cũng giống như vợ kiện chồng, đều thuộc dạng "lấy thấp cáo cao".
Nếu làm thế, nàng sẽ bị đánh 30 gậy trước khi quan phủ thụ lý đơn kiện. Hơn nữa, việc bác cả Thẩm không chịu nuôi nhóc Tế và bé Tương thực ra chỉ liên quan đến đạo đức, không phạm pháp, quan phủ cũng chẳng hơi đâu mà can thiệp vào chuyện nhà người khác.
Cái thói đời chết tiệt này!
Cho nên, cách duy nhất của nàng chính là vạch trần bộ mặt thật của nhà bác cả ngay trước mặt dân chúng, đồng thời tranh thủ giành lại lợi ích cho mình, cho nhóc Tế và bé Tương!
Thẩm Miểu khóc càng lúc càng lớn nhưng giọng nói vẫn rõ ràng, không chút lẫn lộn. Nàng kể rành rọt từng chuyện, từng việc, tố cáo hết những bất công và hà khắc mà nhóc Tế và bé Tương đã phải chịu ở nhà bác cả. 3 năm qua, 2 đứa trẻ chưa từng có một bộ quần áo mới, bị bác gái sai khiến như kẻ hầu người hạ, phải gánh nước, chặt củi, không được tiếp tục học hành. Cuối cùng, chúng còn bị đuổi ra khỏi nhà trong tình trạng quần áo rách rưới, suýt thì chết đói chết rét giữa đống hoang tàn...
Từng lời nàng nói đều là sự thật, không hề vu oan.
Nhóc Tế và bé Tương bị tiếng khóc lóc ai oán của nàng kéo về những ngày tháng sống nhờ nhà bác cả. Những tháng ngày nơm nớp lo sợ, cẩn thận nhìn sắc mặt bác gái để kiếm miếng ăn, bỗng chốc lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.
Nhóc Tế cố nén nhịn, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Bé Tương thì ngửa đầu khóc òa.
Thấy vậy, Thẩm Miểu dứt khoát buông tay Thẩm Cao Đẩu ra, ôm lấy hai đứa nhỏ vào lòng. Cảnh tượng 3 chị em ôm nhau khóc lóc giữa phố đông thật khiến người ta không khỏi xót xa.
Đám đông vây quanh nhìn mà thương cảm, có người còn lên tiếng bất bình: "Nhìn ông bác này mà xem, ăn mặc bóng bẩy giàu sang, vậy mà cháu ruột mình lại rách rưới thế kia! Đúng là chậc chậc..."
Có cả hàng xóm ở gần đây, bắt đầu thì thầm to nhỏ: "Bảo sao mấy hôm nay không thấy hai đứa nhỏ nhà họ Thẩm, hóa ra bị đuổi đi thật à? Đúng là tội nghiệp!"
Mặt bác cả Thẩm đỏ bừng lên như gan heo, lúng túng không biết trốn vào đâu, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt khinh thường của dân chúng xung quanh. Ông ta vội vã bước lên, vừa xuýt xoa vừa kéo 3 chị em Thẩm Miểu vào trong: "Vào nhà rồi nói, vào rồi nhà nói..."
Đúng lúc này, tấm rèm phân cách giữa tiền sảnh và hậu viện bị ai đó mạnh mẽ hất tung.
"Cháu gái à, lời này của cháu có phần không đúng rồi. Người một nhà với nhau, sao tránh khỏi lúc có xích mích hiểu lầm chứ? Bát đĩa còn va vào nhau, răng còn cắn phải lưỡi, huống hồ là con người? Cháu còn trẻ, sao lại làm ầm ĩ thế này!"
Giọng nói lanh lảnh, tiếp đó là một người phụ nữ mập mạp, dáng vẻ bệ vệ bước ra. Chính là bác gái của nguyên thân, Đinh thị.
Bà ta khoác tạp dề ngang lưng, khuôn mặt tròn trịa trắng nõn, đôi mắt phượng sắc sảo. Nhìn qua có thể thấy, hồi trẻ chắc chắn cũng là một mỹ nhân. Nhưng do béo lên quá mức, đường nét kiều diễm trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ tinh ranh và khôn lỏi.
Vài lời của bà ta chẳng những phá vỡ thế trận khóc lóc của Thẩm Miểu, mà còn tranh thủ lật ngược tình thế: "Cháu gái, cháu rời Biện Kinh đã lâu, không rõ tình hình nơi này."
Bà ta chỉ vào nhóc Tế và bé Tương, bày ra vẻ mặt đau lòng: "Hai đứa nhỏ này tính tình ngang bướng, khó bảo lắm! Nếu không phải nó đánh đấm bạn học và em trai của mình trong thư viện, thì sao tiên sinh lại đuổi học chứ? Đây không phải do chúng ta không cho nó học hành, mà là do tính nó nóng nảy, tiên sinh không thu nhận! Ta làm bác gái, vốn dĩ đã là vai vế khác, không thể đánh mắng quá nặng nhưng cũng không thể nuông chiều mãi được. Cháu chưa từng nuôi dạy con cái, đương nhiên không hiểu nỗi khổ tâm này!"