Người mua dần tản đi, Thẩm Miểu bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn, rót lại dầu đã chiên lạp xưởng vào hộp đựng thức ăn, dùng dây thừng buộc lại thành bó, quấn một nút dây rồi móc lên tay. Nàng thu chiếc ô lớn lại, vác lên vai, chồng ghế và bếp lên bàn rồi dùng hai tay khiêng đi.
Quả thật có hơi nặng, nhưng không đến mức không đi nổi.
Đời trước Thẩm Miểu đã có sẵn sức lực không nhỏ, người mở quán ăn nào chẳng phải dậy sớm đi chợ, mua cả xe rau củ về, còn nặng hơn thế này nhiều! Mà cơ thể này lúc ở nhà họ Vinh cũng đã quen làm hết việc nhà, đâu còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc được cha mẹ cưng chiều như trước nữa.
Huống hồ, trên đường từ Kim Lăng đến Biện Kinh, không phải lúc nào nàng cũng thuê được phu khuân vác, hành lý chất đống toàn phải tự mình xách lấy. Vậy nên mấy ngày nay bận rộn, nàng cũng đã quen rồi.
Có điều, lát nữa vẫn nên đi mua một cây đòn gánh thôi!
Ban nãy thấy quầy bánh của Thẩm Miểu đông khách nườm nượp, chị mập cũng có chút ghen tị, nhưng sau đó thấy không ít người mua bánh lại tiện thể ghé sang mua thêm trà nóng của chị ta, Thẩm Miểu còn tranh thủ tặng chị ta một cái bánh chay, thế là bây giờ chị ta vui vẻ hớn hở giúp nàng một tay thu dọn, còn nháy mắt hỏi:
"Không đợi người đến đón à?"
Thẩm Miểu cười lắc đầu: "Không cần đâu, chừng này đồ không đáng kể gì."
Nàng vừa định đứng dậy dọn dẹp thì thấy trên đầu cầu có hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ chạy tới. Nhóc Tế lao đến, lập tức giúp nàng cầm chiếc ô lớn và toàn bộ đồ đạc trên tay, còn tiện thể xách luôn hai cái lò nhỏ chỉ bằng một tay. Bé Tương cũng giúp nhấc ghế lên, thoáng chốc, trên tay Thẩm Miểu chỉ còn lại mỗi chiếc bàn.
"Sao hai đứa chạy tới đây thế?" Thẩm Miểu vui vẻ nở nụ cười: "Nhóc Tế, em cầm nhiều quá rồi, để chị xách bớt cái lò."
"Em đoán chắc bánh cũng bán gần hết rồi nên tới đây." Hôm qua chị gái làm bao nhiêu vỏ bánh, nhóc Tế đều nhớ rõ. Tay nghề của chị tốt như thế, không lý nào lại bán ế được. Vì vậy, sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trông chừng thợ sửa bếp lò và lò đất xong, cậu lập tức chạy tới đây.
"Em xách được mà. Đúng rồi, Hạ đãi chiếu nói, lò đất phải để hong gió 5 -6 ngày mới dùng được đấy."
"Không được, chị phải lấy lại một cái lò." Thẩm Miểu dứt khoát giành lấy một cái lò nhỏ từ tay cậu: "Mà em đã tiễn Hạ đãi chiếu tử tế chưa? Họ làm việc vất vả, có đưa nước cho họ uống không?"
"Chị yên tâm, em đưa hết rồi, còn giúp ông ấy đưa đục nữa cơ!"
Thẩm Miểu bật cười, nhóc Tế quả nhiên thông minh, lại còn chu đáo nữa.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, cùng nhau trở về.
***
Ngõ Chung Cổ phía Tây Đại Tướng Quốc Tự, nhà họ Tạ.
Tạ Kỳ đang ngồi bên án thư dưới cửa sổ phía nam, chăm chú đọc sách. Trong khi đó, Nghiễn Thư xách một chiếc thùng nhỏ, tưới nước cho khóm chuối ngoài cửa sổ. Ngẩng đầu lên, cậu bé lập tức nhận ra Cửu ca nhi nhà mình cầm sách ngược mất rồi, vậy mà vẫn đăm chiêu nhìn, có vẻ đọc rất say mê.
Nghiễn Thư vừa dùng gáo bầu múc nước tưới vào đất, vừa than dài thở ngắn như một ông cụ non.
Trên đường từ thuyền đi tới thành Trần Châu, vốn dĩ mọi chuyện vẫn ổn thỏa, ngoại trừ việc mất tiền 2 lần, đi nhầm đường 3 bận, còn bị lật xe 1 lần, nhìn chung cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng. Hai chủ tớ tuy hơi chật vật nhưng vẫn thành công đến được nhà dượng của Tạ Kỳ: Thôi Ty Tào.
Thôi Ty Tào và dì nhiệt tình khoản đãi Tạ Kỳ, nhưng trong bữa tiệc lại khóc lóc nghẹn ngào, nói chị họ mắc bệnh nặng e rằng không qua khỏi, mong Tạ Kỳ mang lục lễ về Biện Kinh, sau này vợ chồng họ sẽ đích thân tới từ hôn.
Chuyện đã đến nước này, dù xét về tình hay lý, Tạ Kỳ đều muốn gặp mặt chị họ một lần.
Nhưng Thôi Ty Tào lại sụt sịt đáp: "Đứa nhỏ đó mắc bệnh quái ác, không thể gặp người ngoài được, hiện đang tĩnh dưỡng trong biệt viện. Cửu ca nhi, cháu vẫn không nên gặp thì hơn."
"Chỉ trách con bé vô phúc!" Dì khóc đến nỗi suýt ngã quỵ.
Tuy trong lòng Tạ Kỳ thắc mắc, song nhìn "vẻ đau đớn xót xa" của dì lại không giống như giả vờ, nên chàng đành tạm thời gác lại nghi vấn, làm theo lễ tiết mà kiểm kê lại sính lễ theo danh mục, đồng thời viết thư gửi về nhà.
Thế nhưng đêm đó ở nhà họ Thôi, chàng trằn trọc mãi không ngủ được. Trong lòng cứ mãi quanh quẩn suy nghĩ, nghe giọng điệu của dì, có vẻ như bệnh tình của chị họ không bình thường. Từ Trần Châu đến Biện Kinh, dù cưỡi khoái mã cũng chỉ mất vài ngày, sao chưa từng nghe nói chị họ đến Biện Kinh tìm thầy thuốc? Nếu đã quyết định từ hôn, vì sao trước khi lục lễ được đưa sang vẫn không hề báo tin cho nhà họ Tạ?
Nhà họ Thôi cũng là danh gia vọng tộc ở Trần Châu, lẽ nào lại xử lý mọi chuyện một cách thất thố như vậy?