Trong lúc nàng bận rộn, nhóc Tế uống thuốc xong thì ra sân dùng gậy gỗ luyện viết chữ. Không biết có phải vì Thẩm Miểu đã trở về mà gánh nặng trong lòng cậu nhóc cũng nhẹ đi hay không, bệnh tình phục hồi rất nhanh, từ hôm qua đến nay không còn sốt nữa, chỉ còn ho chút ít.
Bé Tương cũng ngoan ngoãn giúp nàng rút chỉ, còn giữ vải cho nàng may. Đến trưa, nàng may xong viền áo, làm khuy cài, trước tiên hoàn thành bộ áo ngoài cho bé Tương. Cuối cùng, con bé cũng không cần mặc áo lót chạy khắp nơi nữa.
Thử áo mới cho bé Tương xong, sắc vàng nhạt của vải tôn lên làn da trắng hồng của cô bé, trông cứ như một hạt lạc béo tròn đáng yêu. Không biết đã bao lâu rồi cô bé con chưa được mặc đồ mới, vui sướng đến mức mặt đỏ bừng, quay tít mấy vòng như một con chim sẻ nhỏ, rồi lại ôm chầm lấy cổ Thẩm Miểu không chịu buông.
"Buông tay nào, để chị thở một chút! Đứng ra xa tý, để chị nhìn xem có đẹp không." Thẩm Miểu cười, kéo bé Tương đang quấn chặt lấy mình ra, kéo nhẹ tay áo của cô bé, gật đầu hài lòng.
Lần đầu tiên nàng tự tay may đồ, đường kim mũi chỉ còn hơi thô nhưng nhìn chung vẫn vừa vặn.
Giữa trưa, vốn định nấu bát mì cho qua bữa, song còn chưa nhóm bếp thì thím Cố đã mang vò sành đến trả. Không chỉ vậy, bên trong còn có cháo kê nóng hổi, kèm theo mấy chiếc bánh.
Thẩm Miểu từ chối mãi không được, đành nhận lấy. Ôi, cái nợ tình cảm này đúng là càng ngày càng nhiều rồi!
Trước khi rời đi, thím Cố không kìm được, nắm tay nàng, nước mắt lưng tròng:
"Đứa nhỏ đáng thương của ta ơi..."
Có vẻ thím cũng đã biết chuyện nàng bị chồng bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhưng Thẩm Miểu chẳng thấy mất mặt hay đáng thương gì cả. Người thực sự bất hạnh là vị Thẩm nương tử trước kia, đã chết đi trong nỗi ân hận khôn nguôi.
Buổi trưa, nhóc Tế và bé Tương cuộn mình trong chăn bông ấm áp, mềm mại, ngủ ngon lành. Thẩm Miểu không thích ngủ trưa, bèn ngồi dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều, tiếp tục may áo ngoài cho nhóc Tế.
Chờ hai đứa trẻ thức dậy, tiểu nhị của tiệm đồ gốm cũng gánh đòn gánh đến giao hàng, còn mang thêm mấy chiếc đĩa đất nung. Thẩm Miểu cảm ơn hắn, tiện thể hỏi xem nhà nào bán than củi và đồ sắt giá tốt. Tiểu nhị thấy nàng thì đỏ mặt, ấp úng mãi mới nói rõ được.
Mọi việc xong xuôi, nàng bảo nhóc Tế và bé Tương ăn mặc chỉnh tề, mặc luôn bộ quần áo mới hôm nay. Sau đó, nàng kéo bé Tương lại, đặt cô bé ngồi ngay ngắn trên chiếc đôn tròn, rồi cẩn thận chải cho bé hai búi tóc tròn xinh xắn. Cuối cùng, nàng lấy ra đôi trâm lụa hình bướm trong rương, cài lên tóc cô bé.
Thẩm Tế đứng nhìn một lúc, rồi bất chợt nhạy bén hỏi: "Chị định dẫn bọn em ra ngoài sao?"
Thẩm Miểu kéo bé Tương đứng dậy, ngắm nghía trái phải. Một bé con 7 tuổi, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề một chút đã đáng yêu vô cùng. Nàng hài lòng gật đầu:
"Đúng vậy, chị thấy sức khỏe em cũng khá hơn nhiều rồi. Chọn ngày chi bằng hôm nay, chúng ta đến nhà bác cả đòi một lời giải thích đi."
Nghe vậy, Thẩm Tế sầm mặt: "Tính tình bác gái cay nghiệt, em sợ chị chịu thiệt."
Thẩm Miểu kinh ngạc quay lại, thằng nhóc này lại biết lo lắng cho nàng sao?
Thẩm Tế bị nàng nhìn đến mức hơi lúng túng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân. Một lúc sau, bỗng dưng ngẩng lên, ánh mắt kiên định: "Tiên sinh từng dạy rằng, người quân tử phải tự giữ lễ, không thể ăn nói bừa bãi làm mất phong phạm. Nhưng nếu bác gái dám mắng chị, em... em nhất định sẽ mắng lại!"
"Phụt!" Thẩm Miểu bật cười.
Thằng nhóc này, đọc sách có hơi ngây ngốc thật nhưng chưa đến mức ngu ngơ lắm.
Nàng thấy lòng ấm áp vô cùng. Từ khi rời khỏi nhà họ Vinh, nàng cứ có cảm giác, thế giới xa lạ này lại tràn ngập những con người tốt bụng. Theo thói quen, nàng đưa tay xoa đầu Thẩm Tế, lần này cậu không tránh nữa.
"Đừng lo, chúng ta đâu phải đến gây sự. Dù không có chuyện họ hà hiếp hai em, thì 3 năm rồi chị chưa về nhà mẹ đẻ, lần này quay lại, cũng phải đến thăm bác cả mới hợp tình hợp lý. Hơn nữa..."
Thẩm Miểu cúi người, khẽ vuốt mũi nhóc Tế, nhướng mày cười: "Sao em biết chị nhất định sẽ cãi thua chứ?"
Nhà bác cả Thẩm nằm ở ranh giới giữa thành trong và thành ngoài. Nếu ngồi "trường xa", loại xe ngựa chuyên chở khách qua lại giữa hai khu vực của Biện Kinh, thì mất khoảng hai khắc, không tính là quá xa.
Vì hoàng cung nằm hơi chếch về phía bắc, nên dân gian Biện Kinh có câu "Bắc cao sang, Nam thấp kém. Nhưng theo thời gian, dân cư ngày càng đông đúc, giá đất tăng vọt, nhiều thương nhân giàu có dần chuyển ra ngoài thành, xây dựng những phủ đệ lớn để ở.