Người thợ trẻ hơn, gia cảnh khá giả hơn, gật gù nhưng vẫn nhăn mặt: "Nhưng mà thịt heo này... ta không chịu nổi mùi. Lần trước vợ ta ham rẻ mua hai lạng về, ngửi thôi đã muốn nôn ra cả cơm từ tối hôm trước."
"Được ăn mà còn chê!" Dương lão hán gõ nhẹ vào đầu hắn ta: "Con được sống trong thời tốt lành, từ nhỏ chưa từng bị đói. Nếu mà đói đến mức phải ăn đất sét hay rễ cây, xem con còn nôn không!"
Người thợ trẻ không dám nói thêm nhưng vẫn lén sờ bụng, nghĩ thầm là hắn ta vẫn thích ăn bánh hơn. Buổi sáng Thẩm nương tử làm bánh hành dầu rất ngon, lớp vỏ giòn thơm, cháo kê cũng thơm đậm đà. Giá mà giờ được ăn lại phần còn dư buổi sáng thì tốt biết mấy!
Nghĩ vậy, hắn ta tiếp tục làm việc, đứng giữ thang cho sư phụ mình. Dương lão hán leo lên thang để lắp khung cửa lên xà nhà, nhưng đúng lúc then chốt, mùi thơm của món ăn từ bếp lại bay tới khiến ông ấy không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Thẩm Miểu đang thái mỏng lòng heo, gan heo, thận heo và thịt nạc, sau đó trộn với muối, bột năng rồi thả vào nước sôi với gừng thái sợi. Nàng nêm chút muối, thêm rượu, rắc vài lá kỷ tử, bỏ hành lá lên trên rồi bắc ra.
Một nồi canh nóng hổi, hương thơm ngào ngạt khiến căn bếp như tràn đầy sức sống.
Mắt Dương lão hán tròn xoe, như một chú cún con ngửi đi ngửi lại mùi thơm đó. Lạ thật, cái mùi hôi khó chịu vừa nãy đã biến mất từ lúc nào!
Bị mùi hương hấp dẫn, ông ấy không nhịn được mà nuốt nước bọt một cách ồn ào.
Món canh lòng heo phải được nấu trên lửa lớn, nước sôi bùng để nhúng qua thật nhanh. Nhờ vậy, lớp bột năng vẫn bám mà không rã, thịt thì mềm như tan trong miệng, ruột heo ăn vào lại giòn sần sật.
Thẩm Miểu múc canh lòng heo ra, đồng thời cơm gạo lứt ngũ sắc đã chín trong thùng gỗ. Nàng nhanh chóng băm nhỏ thịt làm món cải trắng xào, sau đó gọi Dương lão hán và mọi người: "Mọi người nghỉ tay đi, ăn cơm nào!"
Một nồi canh lớn, một thùng cơm, một nồi cải trắng xào thịt băm... vì quá nhiều nên Thẩm Miểu phải dùng cả thau để đựng. Cái bàn nhỏ mua ở chỗ Dương lão hán bày ba thau thức ăn lên là đã hết chỗ, đành để mọi người đứng hoặc ngồi xổm quanh bàn mà ăn, tay cầm bát.
Thẩm Miểu đã múc phần ăn trước cho mình, nhóc Tế và bé Tương. Ba người ngồi trên ghế đẩu nhỏ bên bếp, vừa ăn vừa trông các thợ nề. Nồi canh lớn nhanh chóng được mấy thợ thuyền khỏe mạnh quét sạch, đến mức chú học trò nhỏ nhất của Dương lão hán vừa húp một bát canh, vừa bới thêm cơm mà vẫn rên rỉ: "Sư huynh... chừa cho em ít với..."
May mà Thẩm Miểu nấu nhiều, một thùng cơm to cũng bị mười mấy người khỏe mạnh ăn hết nhẵn.
Cuối cùng, chú học trò nhỏ nhất ngồi thụp xuống đất, tay ôm bụng, vẫn đang hồi tưởng hương vị thơm ngon đọng trên đầu lưỡi.
Ngay cả Dương lão hán cũng còn thòm thèm, lẩm bẩm vài tiếng, rồi bước đến trước mặt Thẩm Miểu, kinh ngạc nói:
"Thẩm nương tử có tay nghề nấu thịt heo thế này, mấy tửu lâu lớn dưới chân cầu Kim Lương, ngoài hồ Kim Minh, đến lầu Bát Tiên ở phía bắc thành, hay quán Vương Man Gia ở cổng Tào, sợ rằng đều muốn có cô! Sao lại chịu làm nghề bán quán ven đường?"
Thẩm Miểu cũng từng cân nhắc. Tuy nàng là nữ, nhưng vào thời Tống, phụ nữ ra ngoài mưu sinh không bị xem thường. Có vô số phụ nữ làm nghề đầu bếp, thợ thêu, thậm chí bán rượu trên phố. Nếu nàng đến những tửu lầu danh tiếng phô bày tay nghề, thì chẳng thiếu việc để làm.
Nhưng nhà nàng vốn có sẵn một tiệm bánh canh nhỏ, tội gì phải đi làm thuê?
Nàng chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ đang dần được sửa sang lại, mỉm cười đáp: "Là ngài khen ngợi quá rồi! Ta có được chút nghề này đều là gia truyền. Nhà cửa giờ sa sút, ta dù là phận nữ cũng không thể không nghĩ cách vực lại cơ nghiệp gia đình. Ngài xem, chẳng phải mọi thứ đang dần tốt lên sao?"
Lời nói chân thành của nàng khiến Dương lão hán không khỏi nể trọng, ngay cả Hạ đãi chiếu cũng nhiều lần liếc nhìn.
Thẩm Miểu không nói dối. Nàng không tham vọng gây dựng một cơ nghiệp lớn, cũng chẳng muốn trèo cao. Chỉ cần có một mảnh sân nhỏ, một quán ăn nhỏ đủ sống, có thể bình an trải qua tháng ngày, thế là đã mãn nguyện.
Buổi chiều, có lẽ do bữa ăn của Thẩm Miểu khiến mọi người cảm thấy ấm lòng, Dương lão hán và nhóm thợ làm việc hăng hái hơn. Hạ đãi chiếu dẫn 5 người học trò làm việc từ sáng đến tối, hầu như không nghỉ, chỉ trong một ngày đã xây xong bức tường bao.
Chỉ còn đợi lớp đất đá tam hợp phía trên khô lại nữa là xong.
Dương lão hán còn xong việc sớm hơn. Cửa sổ, mái bếp được lắp mới xong trước cả giờ cơm chiều.
Thẩm Miểu còn hẹn Hạ đãi chiếu sáng mai đến làm tiếp lò đất và sửa bếp. Đến lúc này, nàng ngồi bệt xuống bếp, không nhúc nhích nổi nữa. Bé Tương hiểu chuyện, đi phía sau giúp nàng đấm lưng.
Nhóc Tế tự giác quét dọn toàn bộ dăm gỗ, đất cát trong sân, rồi rửa sạch cả một chậu lớn bát đĩa.