Chương 27: Ủng hộ

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:37

Nhóc Tế thấy Thẩm Miểu im lặng, tưởng chị tức giận, nhiều lần ngẩng lên nhìn sắc mặt nàng nhưng vẫn không dám nói. Tay cậu cầm nửa chiếc bánh bao còn lại, cũng không ăn nổi nữa. Song, nghĩ đến những lời trêu chọc độc ác của Hải ca nhi khi dẫn đầu đám trẻ khác cười nhạo cậu mồ côi cha mẹ, ngay cả chị ruột cũng không cần cậu... Những lời ấy vẫn như lưỡi dao cứa vào tim, khiến cậu không thốt ra được lời giải thích. Lưỡng lự mãi, cậu chỉ nghẹn ngào nói một câu: "Chị, em xin lỗi..." "Không sao cả, chị tin em nhất định có nỗi khổ riêng." Không ngờ Thẩm Miểu và cậu lại đồng thời lên tiếng. Nhóc Tế ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Miểu mỉm cười, còn đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu: "Đừng sợ, chờ khi nhà mình ổn định, chị sẽ tìm một thư viện khác cho em đi học." Nói xong, Thẩm Miểu cũng không nhắc lại nữa. Nhóc Tế nhạy cảm và trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Ở độ tuổi này, trẻ con cũng đã biết giữ lòng tự trọng, không cần phải ép buộc hỏi đến tận cùng. Nàng quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nhanh chóng ăn hết phần của mình, rồi dặn dò: "Lát nữa chị còn phải đi chợ đêm mua mấy thứ cần thiết. Nhóc Tế, em uống thuốc xong thì dẫn bé Tương đi ngủ trước, không đứa nào được theo chị đâu nhé." Bé Tương nghe vậy liền bày ra vẻ mặt lưu luyến: "Em muốn đi cùng chị cơ!" Thẩm Miểu nghiêm mặt nói: "Không được. Chị còn phải mua nhiều thứ, không có thời gian chăm nom em đâu. Em ở nhà chơi với anh, nhóc Tế đang bệnh, em phải trông chừng anh uống thuốc, dán cao, phải ngoan nghe chưa." Nhóc Tế cũng lên tiếng: "Đừng làm phiền chị." Bé Tương thấy Thẩm Miểu tỏ ra nghiêm túc, lập tức không dám mè nheo thêm. Nhưng cô bé vẫn kéo tay áo nàng, thỏ thẻ: "Bé Tương sẽ ngoan ngoãn ở nhà chơi với anh trai, nhưng chị nhất định phải trở về nhé." Thẩm Miểu dịu mặt lại, cúi xuống ôm lấy cô bé: "Chị thật sự không đi nữa, yên tâm nhé." Nàng dỗ dành bé Tương một hồi, lại nghiêm túc giao nhiệm vụ trông chừng lò thuốc cho cô bé, đồng thời căn dặn nhóc Tế phải cẩn thận với lửa. Sau đó, nàng khoác túi lên vai, bước ra ngoài. Túi đeo trong thời Tống vô cùng đa dạng, không giống như trong các bộ phim chỉ có mấy chiếc túi vải đơn giản. Đến tận khi đến đây, Thẩm Miểu mới nhận ra rằng hầu hết các kiểu dáng túi xách "luxury" của hậu thế đều có thể tìm thấy trong những chiếc túi thường dùng của người Tống. Từ túi nhỏ đeo bên hông, túi đeo chéo, túi đeo một bên vai, túi xách tay, đến ba lô hai quai, đủ mọi chất liệu từ da đến vải, còn được trang trí bằng nhiều loại hoa văn, họa tiết thêu thùa, viền khảm, rất tinh tế. Thật ra, người xưa cũng rất "sành điệu". Chiếc túi mà Thẩm Miểu đang đeo là một món đồ mà nguyên chủ đã trân quý nhiều năm. Đây là loại túi có dây đeo điều chỉnh được, vừa có thể đeo chéo, vừa có thể đeo vai. Đế túi làm từ da bò cứng, chịu lực tốt mà không bị biến dạng. Phần trên được trang trí bằng họa tiết thêu "Hỉ thước báo xuân" trên lụa, có tua rua, vô cùng tinh xảo. Đây cũng là một trong những món hồi môn mà cha mẹ nguyên chủ chuẩn bị cho nàng. Ra khỏi nhà, Biện Kinh về đêm đúng như tiếng tăm của nó: Sầm uất và náo nhiệt. Nghe đâu có một thời điểm nơi này đông đúc đến mức ngay cả đội nghi trượng của hoàng gia cũng không thể di chuyển qua được. Về sau, triều đình buộc phải thành lập một cơ quan gọi là "Phố ty," phái binh lính mặc áo xanh giống như "trật tự đô thị" thời hiện đại đi tuần tra khi trời tối, điều tiết giao thông, nhờ vậy mới phần nào cải thiện được tình hình. Đêm nay, khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng rực trời, tiếng người nhộn nhịp khắp nơi, những sạp hàng nhỏ dần dần nhộn nhịp trở lại. Những người bán hàng rong gánh đồ đi dọc các con phố rao bán, các gian hát và quán trò chơi mọc lên như nấm. Khu phố Mã Hành với vô số cửa hiệu thắp nến cả đêm, sáng rực đến mức không nhìn thấy một con muỗi nào. Thẩm Miểu vừa đi vừa nhìn ngắm. Lúc này Đại Tống vẫn chưa bị nhiễm nặng bởi tư tưởng của Trình Chu lý học, cũng không gánh nặng mối hận quốc gia và gia tộc đầy nhục nhã như sau này. Địa vị của phụ nữ không khác nhiều so với thời Đường, những người phụ nữ đã kết hôn, kiếm sống lăn lộn nơi phố thị như nàng, không chỉ có thể tự mình ra ngoài mà thậm chí còn không cần phải đội mũ che mặt. Chợ đêm ở khu vực cầu Kim Lương gần nhà họ Thẩm tuy không nhộn nhịp như phố Mã Hành, nhưng hàng hóa cũng không thiếu thứ gì. Nàng tìm được Dương lão hán mà Cố Đồ Tô nhắc đến, người chuyên làm cửa, bàn ghế. Sau khi nói rõ mục đích, nàng theo ông ấy về nhà.