Chương 36: Cãi nhau cũng như nấu món ngon, phải chú ý đến lửa!

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:14:59

Đinh thị quả thực là người khéo ăn khéo nói, nói đến đoạn sau, nước mắt bà ta đã rơi lã chã, nghẹn ngào nhào tới ôm lấy Thẩm Miểu: "Cháu gái ơi, cháu đừng hiểu lầm bác trai bác gái! Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho nhóc Tế thôi! Nếu không nghiêm khắc dạy dỗ nó, e rằng mai này nó không chỉ đánh người mà còn có khi giết người nữa! Ai ngờ bác gái trong lúc nóng giận chỉ mới nói vài câu mà nó lập tức trở mặt, còn kéo cả bé Tương bỏ đi! Ôi... ta với bác trai cháu tìm kiếm hai đứa suốt mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không yên, đến mức gầy cả người! Nào ngờ nó lại trốn về cái tiệm cũ nát của các cháu..." Nhóc Tế tức giận đến đỏ cả mặt, lớn tiếng: "Bà thật là đổi trắng thay đen..." Thẩm Miểu lập tức giơ tay giữ chặt nhóc Tế lại, rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Đinh thị, lau qua khóe mắt, nói với vẻ kinh ngạc: "Hóa ra còn có chuyện như vậy sao? Cháu thật không biết! Xem ra là cháu đã hiểu lầm bác trai bác gái rồi." Nói xong, nàng đứng thẳng người, đưa túi lê từ tay nhóc Tế lên, cung kính cúi người trước Đinh thị, cất giọng rõ ràng: "Cháu gái đã đến gặp tiên sinh dạy của nhóc Tế và hỏi rõ ngọn ngành. Hóa ra là Hải ca nhi cùng mấy người bạn đồng môn đã chế nhạo thằng bé không còn cha mẹ bênh vực, nói ra nhiều lời khó nghe, mới khiến nhóc Tế động tay động chân. Nhưng đánh người là sai, hôm nay cháu gái đến đây là để thay mặt nó xin lỗi. Lê xuân giòn ngọt, tốt cho phổi và họng, xin bác gái nhận lấy, dù lễ vật nhỏ nhưng tình cảm lớn, mong bác đừng chê." Những lời lẽ đúng mực, nhã nhặn nhưng dứt khoát của Thẩm Miểu khiến đám đông vây xem không ngừng gật gù, thậm chí có người còn như xem kịch mà buông lời bình: "Cô cháu gái này đúng là biết lễ nghĩa, hiểu rõ trên dưới." "Anh em họ với nhau, cùng nhau đi học mà không biết đùm bọc lẫn nhau, lại còn dẫn người khác đến nói lời không hay, bị đánh cũng chẳng oan!" "Nghe nói người em trai của Thẩm đại là Thẩm nhị vừa mới mất có ba năm, tang kỳ vừa qua đã lấy chuyện mồ côi của con cháu ra chế giễu. Đây chẳng phải là đâm thẳng vào lòng người ta hay sao? Đổi lại là ta ấy à, với thân phận làm con, nhất định sẽ xé toạc cái miệng độc đó!" "Đánh hay lắm! Đúng là đứa con có hiếu!" Những lời bàn tán này rót vào tai Thẩm đại và Đinh thị chẳng khác nào từng cái tát nảy lửa, khiến mặt hai người nóng rát. Mà mọi chuyện đều là sự thật, đã đưa cả tiên sinh dạy tư thục ra làm chứng, họ chẳng còn chỗ nào để cãi lại. Còn nhóc Tế thì vừa xấu hổ vừa tức giận, càng thêm kinh ngạc trước lời nói của Thẩm Miểu: Sao chị gái biết được nội tình? Rõ ràng chị chưa hề đến gặp tiên sinh mà! Thực ra, Thẩm Miểu chỉ là đoán mò. Nàng đã ngầm đoán ra từ lâu, chỉ cần hiểu đôi chút tính khí của nhóc Tế, sẽ biết ngay nguyên nhân khiến một đứa trẻ trưởng thành sớm như cậu phải ra tay. Mặc dù mới chung sống chưa lâu, song nàng luôn có con mắt tinh đời khi nhìn người. Vậy thì ngoài chuyện bị lời lẽ cay độc chạm vào tự ái, còn có thể là gì nữa? Chính vì thế, những quả lê nàng mang đến từ đầu là để dùng cho lúc này. Nàng không thể đến tay không, mà chuẩn bị trước lễ vật, tuy không phải thứ giá trị gì nhưng cũng đủ để xóa tan ấn tượng rằng nàng đến đây để kiếm chuyện, hay bất kính với trưởng bối. Ai bảo Đinh thị vừa rồi dám đổ tiếng xấu lên nhóc Tế? Sau này thằng bé còn phải đi học, không thể để mang tiếng xấu như vậy được. Cãi nhau cũng như nấu món ngon, phải chú ý đến lửa. Bắt đầu bằng tiếng nói mạnh mẽ chẳng khác nào xào to lửa để làm dậy mùi nguyên liệu. Sau đó, lấy lý lẽ mà thuyết phục giống như hạ nhỏ lửa để chín đều. Và giờ chính là lúc phải động lòng người, như bật lửa lớn để nước xốt sệt lại. Nghĩ đến đây, Thẩm Miểu ngừng một chút, rồi chuyển giọng nói, nhìn thẳng vào Đinh thị bằng ánh mắt sắc như dao: "Những lời bác gái vừa nói, cháu đều đồng ý. Nhóc Tế có lỗi, cháu cũng không phủ nhận. Chỉ duy nhất một điều: Thằng bé còn nhỏ, tính tình chưa vững, thì cần phải kiên nhẫn dạy dỗ từ từ. Sao lại có thể dùng cách nghiêm khắc đến mức đó để dạy nó? Bác có biết, nếu hôm ấy cháu không bất chợt quay về Biện Kinh thăm nom, hai đứa trẻ đã chết đói ngoài ngõ Dương Liễu rồi không? Bác bảo đã tìm khắp nơi, vậy sao không thử về nhà mà tìm? Một đứa trẻ thì có thể chạy đi đâu xa? Một quãng đường mất hai khắc, mà bọn nhỏ lại đi suốt 4 - 5 ngày trời."