"Thẩm Miểu, cô..."
Cố Đồ Tô ban đầu ngạc nhiên, sau đó trong lòng lại trào lên chút vui sướng không đúng lúc. Nhưng rồi hắn nhận ra sự thất thố của mình, vội lắp bắp giải thích, cảm giác như mình vô tình chạm vào vết thương của người khác:
"Ta... ta lắm lời quá. Thật không cố ý dò hỏi! Chẳng hay... chẳng hay quan nhân của cô... đã... mất rồi sao?"
Thẩm Miểu ngẩn ra một lúc, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng:
"Cũng chẳng khác gì đã mất! Hầy, chỉ đùa thôi, thực ra là ta và nhà hắn đã đoạn tuyệt. Bà mẹ chồng nhà họ Vinh chê ta là con gà mái không biết đẻ trứng, còn ta thì chê Vinh đại lang là tên yếu đuối, hơn 20 tuổi đầu còn phải ngủ chung phòng với mẹ ruột. Thế là hai bên đập bàn giải tán luôn!"
Cố Đồ Tô trợn tròn mắt. Trong từng câu nàng nói, câu nào cũng như sấm sét rền vang, khiến hắn không biết nên kinh ngạc điều gì trước:
Thẩm Miểu ly hôn rồi?
Thẩm Miểu không thể sinh con?
Gì cơ? Cái tên chồng tú tài của nàng hơn 20 tuổi vẫn ngủ chung phòng với mẹ ruột? Vậy Thẩm Miểu ngủ ở đâu? Ở giữa hay sao?
Không phải chứ, làm sao nàng có thể thản nhiên nói ra những lời này như vậy được?
"Chuyện này... chuyện này..." Cố Đồ Tô cuối cùng chỉ thốt lên được một câu: "Nhà họ Vinh cũng thật quá đáng lắm rồi!"
Thẩm Miểu đối với nhà họ Vinh không còn chút gợn sóng nào, chỉ nhún vai đáp: "Đừng nói những chuyện nhạt nhẽo này nữa, trời sắp tối rồi. Ban ngày đã phiền anh quá nhiều, anh đừng bận rộn nữa, lát nữa ta tự dọn dẹp là được. Sau đó ta còn muốn đi dạo chợ đêm một chút."
Cũng đúng, cả ngày ở lại nhà họ Thẩm, hắn phải tránh để người ta đàm tiếu chuyện không hay về Thẩm Miểu. Cố Đồ Tô đành cài chiếc rìu vào thắt lưng, gom hết số củi đã bổ chất gọn dưới mái hiên để tránh mưa. Sau đó, hắn cẩn thận dặn dò Thẩm Miểu:
"Bên bờ trái của cầu Kim Lương có một ông lão ăn mặc rách rưới, mỗi ngày đều gánh vài chiếc ghế đẩu, giá phơi đồ đi bán. Nhưng thực ra, ông ấy là một thợ mộc già lành nghề, nhà ở ngay gần cầu Kim Lương. Trong nhà ông ấy chất rất nhiều đồ gỗ để bán, còn nhận làm cửa, sửa mái nhà, dùng toàn loại gỗ tốt, chắc chắn. Giá cả thì rất phải chăng. Nếu cô không yêu cầu chạm trổ cầu kỳ, có thể tìm ông ấy mua được."
Sau khi tiễn Cố Đồ Tô đi, Thẩm Miểu đứng ở cánh cửa sau chỉ còn trơ lại khung, ngóng vào trong sân nhà họ Thẩm.
Đám ngói vỡ, gỗ mục ngổn ngang cùng cỏ dại mọc um tùm mà nàng trông thấy sáng nay đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tuy rằng bức tường vẫn thiếu đi quá nửa, cửa cũng chẳng còn nhưng vào khoảnh khắc này, ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu sáng nửa sân, bé Tương ngồi dưới mái hiên, nghiêng đầu nhỏ ngắm nhìn một con bướm đang bay lượn.
Còn Thẩm Tế thì trở vào bếp, bưng ra bát thuốc đã sắc suốt cả buổi chiều. Cậu nhìn chằm chằm bát thuốc đặc sánh đen sì một lúc, sau đó lấy hết can đảm ngửa cổ uống cạn. Thế nhưng vị đắng vẫn khiến cả người cậu run lên, mặt nhăn lại thành một cục.
Nàng không kìm được khẽ cong khóe mắt, mỉm cười.
Trong sự trống trải ấy, dường như bắt đầu có chút sinh khí.
Thẩm Miểu cũng cảm thấy có động lực hơn, bèn vào nhà mang hai rương hành lý của mình ra sắp xếp. Mở rương ra, nàng thấy bên trong còn nửa túi gạo đen cùng hạt diêm mạch, trên bếp vẫn còn một ít củ từ.
Đúng lúc không muốn để lãng phí, nàng quyết định buổi tối sẽ làm bánh bao nhân gạo đen, diêm mạch và củ từ.
Lúc thu dọn, nàng còn phát hiện hai chiếc chong chóng mình mua khi vừa tới cầu Kim Lương. Vì bận rộn cả ngày nên quên mất. Thẩm Miểu lấy ra đưa cho nhóc Tế và bé Tương chơi.
Bé Tương vui sướng vô cùng, cầm chong chóng chạy tới chạy lui khắp nhà. Thẩm Tế thì nhìn chiếc chong chóng trong tay mình với vẻ mặt khó tả, rõ ràng đây là món đồ dành cho trẻ con 3 tuổi, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng vặn thử cánh chong chóng bằng tre cho nó quay.
Thẩm Miểu cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nàng đâu biết nhóc Tế lại trưởng thành sớm đến vậy chứ!
Nàng cười gượng, nói: "Em chơi với bé Tương một lát nhé, chị đi hấp ít bánh bao ăn."
Vào đến bếp, Thẩm Miểu lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy. Nàng ung dung gọt vỏ củ từ, đồng thời ngâm riêng gạo đen và hạt diêm mạch. Sau đó, nàng cho gạo đen vào cối giã nát, rồi trộn chung với bột mì nhào thành khối bột, đặt sang một bên để bột nghỉ trong khoảng mười lăm phút.
Động tác của nàng rất nhanh nhẹn, tiếp tục lấy hạt diêm mạch đã nảy mầm sau khi ngâm cùng củ từ bỏ vào cối giã nhuyễn, rồi đập thêm một quả trứng gà vào giã cùng, đến khi hỗn hợp trở nên dẻo mịn. Nếu có mè, lúc này thêm một chút mè vào sẽ càng thơm ngon, nhưng hôm nay đành tạm chấp nhận như vậy.
Thêm một chút đường và một muỗng nhỏ mỡ heo, nhân bánh xem như đã hoàn thành.