Chương 49: Tây Thi bánh nướng

Quán Mì Nhỏ Ở Biện Kinh

Tùng Tuyết Tô 04-09-2025 12:15:42

Gác cổng suýt nữa không nhận ra nổi bọn họ. Trở về nhà, Tạ Kỳ mới dần trấn tĩnh lại. Nhưng cho đến tận bây giờ, chàng vẫn uể oải không vui, tâm trí rối bời như tơ vò. Đúng lúc này, một mùi thơm thoảng qua tường, len lỏi vào phòng. Một tiểu đồng từ cửa bước vào, trên tay bưng một dĩa bánh nướng, vừa nuốt nước bọt vừa phấn khởi nói: "Cửu ca nhi! Tiểu tư* bên cạnh Tam ca nhi sai người mang về mấy cái bánh nướng, nói rằng trên cầu Kim Lương có một 'Tây Thi bánh nướng' mới tới, bánh nàng ấy làm ngon lắm, bảo cậu nếm thử!" (*Sai vặt thân cận) "Ta không ăn..." Tạ Kỳ đặt sách xuống, liếc ra cửa sổ. Nhìn thấy Nghiễn Thư đang thèm thuồng nhìn chằm chằm đĩa bánh, chàng bèn sửa lời: "Mọi người chia nhau ăn đi." "Cảm ơn Cửu ca nhi!" Nghiễn Thư mừng rỡ nhảy dựng lên ba thước, cùng tiểu đồng nhà gác cổng mỗi người một cái, ngồi bệt xuống bậc thềm, ăn đến nỗi đầu cũng không buồn ngẩng lên. Trong khoảnh khắc, cả sân tràn ngập mùi bánh nướng thơm lừng. Mùi hương nồng đậm quẩn quanh nơi chóp mũi, Tạ Kỳ khẽ động mũi hít nhẹ một cái. Nhưng ngay lập tức, trong đầu chàng lại hiện lên hình ảnh đêm hôm ấy, giây phút cánh cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn hắt sáng cả một vũng máu đỏ rực dưới chân chị họ. Nghiễn Thư thấp bé, có lẽ không nhìn rõ. Nhưng Tạ Kỳ thì trông thấy rất rõ ràng. Cơn thèm ăn phút chốc tan biến, thậm chí còn thấy buồn nôn. Dẫu rằng quan hệ giữa chàng và chị họ chỉ là đôi ba lần gặp mặt. Lúc còn nhỏ, chàng từng đến Trần Châu chơi, khi đó chưa đến 7 tuổi, vẫn còn chưa phân biệt nam nữ, khi ấy chị họ còn dẫn chàng đi khắp nơi rong chơi. Hội chùa, chợ phiên, các buổi diễn tạp kỹ, không biết đã xem qua bao nhiêu lần. Theo lời của Thôi Ty Tào đêm đó, có lẽ chị họ đã mang thai. Nàng ta muốn bỏ trốn nhưng thất bại, cuối cùng bị bắt trở về. Nàng ta quả thực có lỗi khi không biết tự trọng, ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân nhưng chẳng lẽ nàng ta đáng bị đánh đến chết như vậy? Thôi Ty Tào trừng phạt nàng ta, suy cho cùng cũng là vì danh tiếng của các đứa con gái còn lại trong nhà. Tạ Kỳ không biết mình nên thương hại chị họ, hay nên giống như ông ta mà khinh bỉ nàng ta. Thế nhưng, câu nói thê lương cuối cùng của nàng ta vẫn luôn vang vọng trong tâm trí chàng. "Cha! Người luôn nói hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, môi chước se duyên nhưng tại sao từ đầu đến cuối chưa từng có ai hỏi con có nguyện ý hay không?" Lời ấy khiến lòng chàng luôn dâng lên một cảm giác khó tả, bức bối đến nghẹt thở. Chàng thở dài một hơi, đứng dậy đóng chặt cửa sổ. Ngoài sân, chỉ còn lại Nghiễn Thư và tiểu đồng vô ưu vô lo, ngây thơ không biết sự đời, ăn đến mức căng tròn bụng, rồi lại nằm bệt ra sàn gỗ bóng loáng, cảm thán: "Tây Thi bánh nướng quả nhiên danh bất hư truyền!" "Chả trách mà Tam ca nhi lại sai người đưa bánh tới tận đây!" "Cửu ca nhi không ăn, vậy là hời cho bọn mình rồi, hí hí!" *** Thẩm Miểu cùng Nhóc Tế và Bé Tương trở về ngõ Liễu Đông, vừa vặn gặp ngay Cố Đồ Tô đang đẩy xe ra ngoài. Thấy vậy, hắn lập tức giúp nàng khiêng bàn, còn trách nhẹ: "Sao không đợi ta sang đón?" Thẩm Miểu chỉ cười nhạt: "Hôm nay bán nhanh nên ta tự mang về luôn. Sau này ngày còn dài, chẳng lẽ ngày nào cũng phải làm phiền anh? Như thế còn ra thể thống gì? Cố nhị ca, anh về đi." Cố Đồ Tô lặng lẽ đi theo đến tận cửa sau nhà họ Thẩm, thấy nàng nhận lại chiếc bàn rồi cảm ơn, sau đó dứt khoát đóng cửa. Hắn đành đứng sững tại chỗ, ánh mắt bất giác dừng lại trên bức tường viện mới xây. So với những bức tường quét vôi trắng tinh của nhà khác, tường nhà họ Thẩm trông có phần đơn giản hơn nhiều. Để tiết kiệm chi phí, họ dùng đá trộn với vữa tam hợp để xây, không trát thêm lớp nào nữa. Tuy vậy, bức tường lại cao hơn hẳn những nhà khác, phía trên còn cẩn đầy mảnh sứ sắc nhọn. Cửa viện cũng vô cùng kiên cố, vân gỗ trên cửa nổi rõ từng đường nét mềm mại, được phủ ba lớp sơn bóng loáng. Mới mấy ngày trước thôi, nơi này vẫn còn là một căn nhà hoang cỏ dại mọc um tùm. Ấy vậy mà chỉ sau 4 - 5 ngày Thẩm Miểu trở về, cảnh tượng đã thay đổi hoàn toàn. Ban đầu, ai nấy đều lo rằng một cô gái yếu đuối sẽ không chống đỡ nổi cả gia đình. Nhưng bây giờ xem ra lo xa quá rồi. Không hiểu sao lòng Cố Đồ Tô có chút hụt hẫng. Hắn quay người rời đi, vừa đẩy cửa vào sân nhà mình thì liền chạm phải ánh mắt dò xét của mẹ. Dưới làn da rám nắng, khuôn mặt hắn bất giác ửng đỏ. Hắn vội lắp bắp: "Con ra đầu ngõ giúp một tay thôi." Rồi nhanh chóng chuồn mất. Thím Cố nhìn theo bóng lưng con trai đang vội vã rời đi, nhíu chặt mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi.