Thẩm Miểu mỉm cười đáp:
"Ta bán bánh nướng. Ăn bánh xong thấy khát, lại uống một bát nước thơm của nương tử, chẳng phải vừa vặn hay sao? Được ở cạnh nhau, hai bên bổ trợ cho nhau, đó chẳng phải là duyên số ư!"
Lúc này nương tử phốp pháp kia mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Thẩm Miểu cũng không còn phòng bị như trước.
Sau khi làm xong thủ tục, tìm được quầy hàng, nhân tiện xây dựng quan hệ tốt với hàng xóm, Thẩm Miểu tiếp tục đi mua nguyên liệu cần thiết cho ngày mai bày quán. Nào là bột mì, gạo, rau củ, hành lá; các loại gia vị như hồi, quế, dầu muối, nước tương, giấm, thịt ba chỉ, vừng, cải bẹ, trứng gà, thịt gà, đậu đỏ, lòng heo, gan heo, thận heo... cũng kha khá thứ.
Đống nguyên liệu này gần như đã tiêu hết phần lớn số tiền hồi môn ít ỏi của nàng.
Vì mua quá nhiều đồ, nàng đành thuê một người khuân vác, đẩy xe chở về nhà.
Ngồi tính toán lại, tiền sửa tường và cửa mất 913 văn; mua một xe than hết 200 văn; mua nguyên liệu hết hơn 300 văn; cộng thêm các chi phí phát sinh trên đường, tổng cộng đã tốn hết 2 quan!
Cạn kiệt thật rồi, ngồi mà ăn mãi thì núi vàng cũng hết!
Thẩm Miểu thở dài, vỗ lên chiếc túi tiền lép kẹp đeo bên hông mình.
Về đến nhà, nàng còn cầm theo chút trái cây mới mua ở chợ, đến thăm nhà thím Cố, nói với bà ấy rằng ngày mai nàng muốn mượn chiếc xe thồ đất của họ. Ai ngờ Cố Đồ Tô đứng bên cạnh lập tức đồng ý ngay, còn nói xe thồ nặng quá, sáng sớm hắn sẽ đến giúp nàng chuyển đồ.
Điều này khiến thím Cố phải nhìn đứa con trai mình với ánh mắt khác lạ.
Thẩm Miểu cũng nhận ra được điều gì đó, vội vàng khách sáo cảm ơn, còn cố ý giải thích: "Thật cảm ơn Cố nhị ca đã chỉ bảo, ở đối diện cầu Kim Lương có ông thợ mộc họ Dương rất giỏi, cháu đã đặt ông ấy làm cho một chiếc xe thồ, về sau không cần phiền đến mọi người nữa."
Thím Cố chưa kịp nói gì, Cố Đồ Tô đã nhanh chóng lên tiếng: "Không phiền, không phiền, sau này có chuyện gì cô cứ nói, không sao cả."
Thấy nụ cười của thím Cố hơi cứng lại, Thẩm Miểu vội vã từ biệt rồi về nhà. Nàng thầm nghĩ sau này vẫn nên ít phiền đến Cố Đồ Tô thì hơn... Dù bản thân cảm thấy ngay thẳng nhưng người ta nghĩ nhiều, mà mình lại là một "người vợ bị bỏ", thôi thì tránh điều tiếng vẫn hơn.
Cuối cùng thì công việc chuẩn bị bày quán của nàng cũng gần hoàn tất.
Khi Thẩm Miểu quay lại, hậu viện vẫn đang xây tường. Nàng đã bàn với thợ xây rằng sẽ làm tường bằng đất đá tam hợp, những phần chưa đổ thì đập bỏ, xây lại toàn bộ. Việc này đương nhiên tốn kém hơn so với xây tường đất thông thường song tường viện phải bền chắc, nên nàng chấp nhận chi thêm để xây cho thật tốt, sau này khỏi tốn công sửa chữa.
Phần cổng viện, nàng nhờ Dương lão hán chọn giúp một tấm gỗ hồ đào rất dày và cứng. Giá cả không hề rẻ nhưng Thẩm Miểu rất ưng ý với hoa văn đẹp tự nhiên của gỗ hồ đào, chưa kể chất gỗ rất cứng, không dễ bị trầy xước, không sợ ẩm mốc, mối mọt cũng không bén mảng. Hồi trước, mẹ Thẩm Miểu đã đem theo một bộ nội thất gỗ hồ đào làm của hồi môn, dùng suốt mấy chục năm mà vẫn như mới.
Còn xà nhà bếp bị dột, mái cũng được sửa lại. Cửa bếp thì nàng chọn gỗ thông rẻ hơn, nhẹ và dễ gia công, giá chỉ bằng một nửa gỗ hồ đào.
Việc sửa sang lại viện không giấu được hàng xóm láng giềng. Người hiếu kỳ đến xem, tụ tập lại rồi không khỏi bàn tán, vừa rỉ tai vừa tặc lưỡi thương cảm:
"Các người có biết không? Cô lớn nhà họ Thẩm bị nhà chồng đuổi về đấy."
"Sao nàng ta lại bị chồng đuổi?"
"Nghe nói là mẹ chồng quyết định, mà cái ông tú tài chồng nàng ta... Khụ... lại có thói quen ngủ cùng mẹ..."
"Trời ơi, thật là đồ cầm thú!"
"Đúng thế, thật là... Giờ chẳng có ai nương tựa, lại còn phải nuôi nấng hai đứa em... Đã vậy, cái ông bác cả cũng không ra gì, đến cháu ruột còn không lo nổi..."
Thẩm Miểu vô tội đưa tay gãi mũi. Những bà thím này bàn tán sau lưng nàng, có phải nói hơi to rồi không? Nàng còn đang đứng bên nửa bức tường chưa xây xong, mà vẫn nghe rõ mồn một...
Dù vậy, nàng vẫn làm như không nghe thấy, dù gì mấy lời đồn này cũng chẳng có hại gì cho nàng.
Nàng không sợ người ta bàn tán, cũng chẳng sợ bị thương hại.
Đây cũng là lý do nàng nhất định phải rời khỏi Kim Lăng. Dù sao Biện Kinh vẫn là quê hương của nguyên thân Thẩm Miểu, hàng xóm trong ngõ đã quen với nhà họ Thẩm mấy chục năm, nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, đa phần đều không có ác ý với nàng.
Thẩm Miểu nhìn một lúc vào tiến độ xây tường. Thợ nề mà Dương lão hán tìm cho nàng họ Hạ, là một người thợ già hơn 50 tuổi, làm việc rất thành thạo và nhanh nhẹn. Chưa đến nửa canh giờ, ông ấy đã đập xong bức tường cũ, nửa ngày đã xây được một nửa bức tường mới.