Tạ Kỳ dứt khoát khoác áo đứng dậy, dẫn theo Nghiễn Thư đã buồn ngủ đến mức mắt cũng mở không nổi. ra sân thưởng trăng.
Chàng men theo thủy tạ lầu các nhà họ Thôi, vừa ngắm trăng soi bóng nước, vừa cố gắng xoa dịu nỗi bức bối trong lòng. Không ngờ, chàng càng đi càng xa, đến khi định thần lại thì đã thấy trước mặt là một khu vườn rậm rạp um tùm, lầu các ẩn hiện trong màn cây cối, mang theo chút cảm giác hoang vắng.
Tạ Kỳ định quay về, nhưng đúng lúc ấy, chàng thoáng thấy ngoài tường viện có ánh đèn nến chập chờn lay động, loáng thoáng còn nghe tiếng khóc lóc cầu xin:
"Đừng mà! Đừng mà! Cha ơi, con biết sai rồi! Đừng đánh con! A, mẹ ơi! Cứu con! Cứu con với..."
Tiếng kêu cứu bỗng dưng đột ngột bị cắt đứt, như thể bị thứ gì đó bịt chặt, chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ nghẹn ngào đầy tuyệt vọng.
"Bịt miệng nó lại!"
Giữa cơn gió đêm, giọng nói đầy giận dữ và xấu hổ của Thôi Ty Tào vang lên:
"Đồ vô dụng làm ô uế gia phong! Đã làm ra chuyện bại hoại danh tiết như vậy, còn mặt mũi kêu gào sao? Mày không biết liêm sỉ, thì phải sớm nghĩ đến ngày hôm nay!"
Dừng một chút, ông ta lại nghiến răng nghiến lợi quát lớn:
"Nếu không phải vì đồ nghiệt chướng mày! Lợi dụng tình thương của cha mẹ để lừa gạt rằng sau này lấy chồng sẽ chẳng còn niềm vui khuê các, đòi đi biệt trang dạo chơi trước khi đính hôn, thì làm sao tao và mẹ mày đến giờ mới biết được chuyện này? Mày lại còn vọng tưởng bỏ trốn với tên nô tài hèn mọn đó? Mày không màng đến công lao nuôi dưỡng của cha mẹ suốt bao năm, không màng đến thanh danh của nhà họ Thôi, không màng đến thanh danh làm quan của cha mày, cũng chẳng màng đến tương lai của các chị em trong nhà! Tại sao đến lượt mày, mày lại bắt người khác phải tiếc thương cho mạng sống của mày? Cha mẹ đã dốc lòng dạy dỗ, vậy mà lại dạy ra một đứa con bất hiếu như mày!"
Tạ Kỳ và Nghiễn Thư nhìn nhau, rồi lặng lẽ lợi dụng tán cây hoa to khỏe bên bờ tường để leo lên.
Từ trên cao nhìn xuống, viện bên cạnh dường như là từ đường của nhà họ Thôi. Người đang ở trong phòng không nhìn thấy hai người họ, nhưng qua cánh cửa trắc phong, chỉ có thể thấy ánh đèn chập chờn lay động trên tấm cửa sổ.
Trong bóng đêm, ánh nến luôn hiện ra thật lớn, tựa như những bóng người khổng lồ với chân tay vặn vẹo, kéo dài méo mó trên mặt tường. Đêm tối đen đặc chỉ còn sót lại vài tia sáng lập lòe và những cái bóng lay động bất an, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên quái dị đến rợn người.
"Tạ Cửu ca nhi đến rồi đấy! Một phu quân phong nhã như ngọc, nhân phẩm tài mạo hơn người như vậy mày không cần, lại cứ khăng khăng nhìn trúng cái tên hạ tiện bộ dạng gian manh, cốt cách bẩn thỉu kia! Từ nay về sau, mày không cần gọi tao là cha nữa! Tao không có đứa con gái làm ô nhục gia phong như mày! Nếu không phải mẹ mày một mực nuông chiều, tao đã chẳng để chuyện này kéo dài đến bây giờ mới xử trí! Hôm nay, tuyệt đối không thể lần lữa nữa, giết chết nghiệt chủng trong bụng con nghiệp chướng này ngay lập tức!"
Trong phòng dường như có rất nhiều người. Một cô gái tóc tai rũ rượi bị đè xuống đất, có kẻ giữ chặt tay chân, có kẻ ghì lấy đầu nàng ta. Nàng ta giãy giụa kịch liệt, cuối cùng bỗng vùng thoát được, giọng khản đặc như xé lòng:
"Cha! Người luôn nói hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, môi chước se duyên nhưng tại sao từ đầu đến cuối chưa từng có ai hỏi con có nguyện ý hay không? Tại sao con phải đánh đổi cả đời mình để thành toàn cho gia tộc, cho chị em, cho danh tiếng của cha? Con không cam tâm! Con cũng muốn sống như một con người, cha ơi!"
"Không biết hối cải! Con người sống trên đời vốn dĩ chẳng thể tự mình làm chủ! Mày hưởng thụ vinh hoa phú quý nhờ gia tộc che chở, chẳng lẽ không nên báo đáp? Các chị em lớn lên bên mày, là tình thân ruột thịt, chẳng lẽ không đáng để mày hy sinh vì họ? Mày mở miệng ra chỉ biết bản thân, lòng dạ hẹp hòi đến thế, tao hận không thể chưa từng sinh ra mày! Đánh!"
Một kẻ cao giơ gậy lên, hung hăng giáng xuống vùng bụng vốn đã nhô cao của nàng ta.
Tạ Kỳ bám trên tường, không kìm được mà bật thốt một tiếng.
Tiếng kêu đột ngột vang lên khiến tất cả bóng người trong phòng đồng loạt quay phắt lại. Cửa phòng lập tức bị Thôi Ty Tào giận dữ đẩy bật ra. Trong khoảnh khắc ngọn đèn hắt ra ngoài, Tạ Kỳ nhìn thấy trên mặt đất loang lổ một vũng máu đỏ tươi, từ dưới vạt váy chị họ chầm chậm lan ra như một vũng nước đọng.
Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, chàng bạo gan cất tiếng:
"Thưa... Thưa dượng! Cháu... cháu nguyện ý từ hôn! Chuyện hôm nay, sau này cháu tuyệt đối không hé nửa lời! Chỉ cầu người... người tha cho chị họ một con đường sống!"
Sau đó, chàng chẳng kịp thu dọn hành lý, lập tức cùng Nghiễn Thư phi ngựa suốt ngày đêm không dừng chân mà chạy thẳng về Biện Kinh. Đói khát dãi dầu, dầm sương chịu gió, đến khi vào cửa nhà họ Tạ, chủ tớ hai người trông còn thảm hại hơn cả những kẻ ăn mày đầu đường xó chợ.