***
Giữa trưa, người đến mua rượu đông hơn hẳn. Loại rượu hoa hồng thịnh hành nhất Biện Kinh hiện giờ chỉ nửa ngày đã bán sạch veo. Cố Đồ Tô bận rộn chuyển từ quầy rượu ra hậu đường, chuẩn bị mang thêm một chum rượu nữa ra đặt trong tiệm.
Hắn bước vội vã, vén tấm rèm cửa, đi qua hành lang, chợt thấy trên chiếc xe kéo dùng để chở rượu trong nhà đặt hai chiếc rương gỗ đỏ sơn dầu đồng.
Hai chiếc rương trông có vẻ cũ kỹ nhưng những chi tiết bằng đồng ở tay cầm hai bên, chốt khóa và bảng tên lại được chạm trổ tinh xảo, với các họa tiết hình trái lựu, chùm nho và quả hồng. Vừa nhìn liền biết là rương cưới của con gái.
Hơn nữa, những chiếc rương này trông khá quen mắt.
"Mẹ ơi, đồ này từ đâu ra vậy?" Cố Đồ Tô dùng khăn quàng cổ lau mồ hôi, vừa lớn tiếng hỏi vọng vào từ gian bếp: "Con đang cần xe gấp, hay là dọn mấy thứ này xuống trước nhé?"
Thím Cố đang bận rộn trong bếp, vội chống tay lên cửa sổ, tay còn cầm cái muôi lớn, thò đầu ra ngăn lại:
"Không được! Đúng lúc đấy, con tiện thể mang mấy thứ này sang nhà họ Thẩm đối diện đi, gái lớn nhà họ về rồi!"
Cố Đồ Tô ngẩn ra: "Gái lớn nhà họ Thẩm?"
"Đúng thế, không biết sao lại về đột ngột như vậy, nhưng mà về là tốt rồi. Hai đứa bé Thẩm Tế và Thẩm Tương còn nhỏ xíu, đáng thương biết bao... Ê ê, con chạy đi đâu đấy!"
Cố Đồ Tô vội vàng ném cả bình rượu đang cầm trong tay, xoay người đẩy xe lao đi.
Vừa ra khỏi cửa sau, hắn đã nhìn thấy nhà họ Thẩm với những xà nhà cháy trơ trọi chỉ còn lại khung gỗ đen kịt. Mỗi ngày khi mang rượu qua đây, hắn đều không khỏi ngẩn người, tiếc nuối mà liếc nhìn một chút.
Hồi nhỏ vì nhà gần nhau, cha mẹ hắn lại bận rộn việc nấu rượu, nên thường gửi hắn sang nhà họ Thẩm. Hầu như ngày nào hắn cũng ăn ở đó hai bữa cơm. nhà họ Thẩm là một quán bán bánh canh, mỗi ngày khói bếp bay nghi ngút, hương thơm ngào ngạt.
Hắn và Thẩm Miểu thường cùng nhau ngồi xổm trên bậu cửa, đợi chờ. Nếu nghe thấy tiếng "đinh đang, đinh đang" trong trẻo vọng từ đầu ngõ, chắc chắn là ông hàng rong bán mạch nha từ Trạch Châu đang đi qua. Thím Thẩm sẽ nhét vào tay hắn mấy đồng tiền, bảo hắn dẫn Thẩm Miểu đi mua kẹo.
Hai que gỗ nhỏ, mỗi que quấn một cục mạch nha thơm ngọt, được nấu từ gạo và mạch nha, màu vàng nâu, vị ngọt dính răng, chẳng đứa trẻ nào là không mê. Hắn và Thẩm Miểu sẽ ngồi dưới tán liễu ở đầu ngõ, vừa nhẩn nha thổi gió, vừa ngắm dòng người tấp nập ngoài phố, chậm rãi ăn mạch nha suốt cả buổi sáng, cho đến khi thím Thẩm đứng ở cửa sau lớn tiếng gọi họ về ăn cơm.
Giờ đây, vợ chồng chú thím Thẩm đã qua đời, quán bánh canh từng tấp nập người đến người đi của nhà họ Thẩm cũng chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát.
Khi gió nổi lên, tro bụi từ sân nhà họ Thẩm sẽ cuộn lên xoay tròn trong không trung; khi mưa xuống, từ đống ngói vụn mọc ra vài cụm cỏ dại; đến đêm khuya, còn có tiếng mèo hoang rít lên nghe đến rợn người.
Ngoại trừ hôm trước, khi anh em Thẩm Tế dầm mưa trở về, căn nhà này đã lâu không có hơi người.
Nhưng hôm nay, hắn ngẩng đầu lên lại thấy từ ống khói bị cháy đứt của nhà họ Thẩm, một làn khói bếp mỏng manh đang bốc lên, bất giác khiến khóe mắt hắn cay cay, bước chân cũng như bị níu chặt không cách nào nhấc lên nổi.
Mãi đến khi một giọng nữ dịu dàng vang lên cùng tiếng bước chân mỗi lúc một gần: "Nhóc Tế, em cứ nằm nghỉ thêm một lát, chị qua nhà họ Cố lấy hành lý."
Cố Đồ Tô ngẩn ngơ nhìn một thiếu nữ thướt tha bước ra từ cánh cửa gỗ đổ nát của nhà họ Thẩm. Hắn, một kẻ có thể nhấc bổng chum rượu nặng cả trăm cân chỉ bằng một tay, giờ đây chỉ biết đứng đực ra như trời trồng, đôi mắt tròn xoe, cơ thể cứng ngắc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Miểu quay đầu dặn dò xong thì bé Tương đã chạy vụt tới bên nàng, nắm lấy góc áo nàng không chịu buông. Cô bé này tuổi còn nhỏ, tóc vừa được nuôi dài một chút, dùng dây đỏ buộc thành hai búi tóc.
Có lẽ do tay nghề buộc tóc của nhóc Tế không giỏi, nên hai búi tóc nhỏ của cô bé chẳng đều nhau, xộc xệch xiêu vẹo, tóc mái cũng rối bời. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mày cong cong, ánh mắt trong veo, lại trông thật đáng yêu.
Từ khi tỉnh lại trên lưng nàng, nhận ra Thẩm Miểu chính là chị gái 3 năm không gặp, bé Tương lập tức uất ức ôm chặt cổ nàng mà khóc một trận lớn. Sau đó, cô bé nhất quyết không chịu rời nàng nửa bước.
Thẩm Miểu đành chiều theo, để cô bé nắm tay.
Kết quả vừa quay đầu, trong ngõ đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen, lông mày rậm, mắt to. Người này tuổi tác tương đương với nàng, mặc áo ngắn bằng vải thô, giữa tiết trời se lạnh mà ngực áo vẫn để mở một nửa, như vừa làm xong việc nặng, trán lấm tấm mồ hôi.