Chương 9: Kết Cục Của Du Lão Nhị

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:20:07

Anh ba Du lúc đi làm ở trạm lương thực thường hay đi đường tắt một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Bình thường thì vẫn rất an toàn, nhưng hôm nay lại bị người ta đánh lén từ phía sau. Còn chưa kịp nhìn rõ là ai ra tay, đầu anh ấy đã bị trùm bao bố, sau đó thì bị đánh đấm túi bụi. "Là ai? Ai đánh tôi vậy?" "Ai da, cứu mạng với!" "Dừng tay!" Người kia không thèm để ý tới tiếng kêu la thảm thiết của anh ấy, cứ thế đánh anh tới tấp: "Mấy người đáng chết hết! Tôi đánh chết cậu rồi xử lý hết đám còn lại..." Nói được nửa câu thì chợt nhận ra mình lỡ lời. Ngay sau đó, trận đòn càng thêm dữ dội. "Là ai đấy?" Có người chạy vào từ ngoài ngõ. Du Uyển Thanh ngoảnh đầu nhìn, thấy người kia lao tới thì giơ gậy lên định đập vào đầu người trong bao. Người kia vừa thấy cảnh tượng đó liền hét lớn: "Anh làm gì vậy? Muốn giết người à?" Thấy đối phương càng lúc càng tới gần, Du Uyển Thanh đành vung gậy xuống người kia lập tức lao tới đẩy mạnh cô ngã xuống đất. Nhận thấy không ổn, Du Uyển Thanh lập tức chạy về phía bên kia con hẻm. Lúc anh ba Du gỡ được bao ra khỏi đầu thì chỉ kịp thấy bóng lưng một người đàn ông đội mũ đang chạy đi. Anh ấy định đuổi theo, nhưng cả người đau nhức, chỉ kịp hít một hơi lạnh rồi ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt anh ấy dừng lại ở cây bút máy rơi không xa. Cây bút đó trông rất quen. Bất chấp đau đớn, anh ấy bò tới nhặt lấy, vừa nhìn liền cảm thấy tim như rơi xuống đáy vực: "Du Gia Nghĩa." Ba từng tặng mỗi người con trai một cây bút máy vào ngày đầu tiên đi làm, trên thân bút đều có khắc tên. Nhớ lại câu nói vừa rồi của kẻ đánh mình: "Đánh chết cậu rồi xử lý nốt mấy đứa còn lại..." Còn lại cái gì? Còn lại một mình anh ta thì tất cả mọi thứ của ba mẹ sẽ thuộc về anh ta? Ba Du vừa tới chỗ làm thì phòng bảo vệ đã tìm đến, thông báo rằng Du Gia Lễ bị tập kích trên đường đi làm, may mà được người tốt bụng đưa vào bệnh viện. Ba Du nghe xong lập tức về nhà tìm vợ. Hai vợ chồng xin nghỉ rồi vội vã chạy đến bệnh viện. Lúc này, Du Uyển Thanh cô con gái nhàn rỗi ở nhà đã nghe tin và đến bệnh viện trước. Nhìn thấy anh ba mặt mày bầm dập, cô không nhịn được mà nước mắt ròng ròng: "Anh ba, là ai đánh anh ra nông nỗi này?" Trời ơi mẹ ơi, cái mặt này bị đánh hơi quá tay rồi. Anh ba DU thấy em gái khóc thì hoảng hốt: "Tiểu Ngũ đừng khóc, anh ba không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi." Du Uyển Thanh thầm nghĩ trong bụng: Tự tay em đánh thì em biết rõ là thương ngoài da, nghỉ vài ngày là lành. "Anh ba, anh còn chưa nói ai đánh anh mà." Lúc này, ba Du và Lý Tú Lan cũng vừa đến nơi. Nhìn thấy mặt mũi con trai bầm tím sưng vù, cả hai đều bị sốc. Bác sĩ đã nói chỉ là thương ngoài da, dưỡng sức là ổn, nhưng chẳng ai nói... mặt lại tàn tạ đến mức này! Lý Tú Lan nhìn kỹ khuôn mặt con trai từ trên xuống dưới: "Thằng ba, sao mặt con lại sưng thành ra như vậy?" Cái mặt thế này thì còn mong gì lấy được vợ nữa? Anh ba Du không nói gì, chỉ rút ra một cây bút máy: "Ba mẹ, đây là thứ người đánh con làm rơi ở hiện trường." Ba Du vừa nhìn thấy bút thì lập tức im lặng. Lý Tú Lan cũng cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn cây bút: "Đây là bút của thằng hai." Bà quay đầu nhìn sang con trai: "Có phải thằng hai đánh con không?" Anh ba Du cười khổ: "Người tới cứu con nói, anh ta cầm gậy to bằng cả cánh tay, giơ lên định đập vào đầu con... Anh ta muốn lấy mạng con đấy." "Lúc con mở bao ra thì thấy bóng lưng của anh ta người sống cùng nhau ngày ngày, làm sao con nhìn nhầm được. Chính là Du Gia Nghĩa." Anh ấy quay sang nhìn ba: "Người cứu con cũng nhìn rõ mặt anh ta, mô tả của người đó cũng đúng là anh ta." Du Gia Nghĩa bị đánh cho một trận, mặt mũi cũng bầm tím, hoàn toàn khớp với lời miêu tả của người cứu. "Anh ta nói sẽ giết sạch tụi con để ba mẹ chỉ còn lại một đứa, thì mọi thứ đều thuộc về anh ta." Câu nói mà anh hai chưa kịp nói hết giờ được anh ba nói nốt. Ba Du và vợ nhìn nhau, không một chút nghi ngờ lời con trai nói. Thằng hai đã từng bỏ thuốc mê em gái để trục lợi, vậy chuyện ra tay giết em trai cũng không có gì là không thể. Ba Du nghiêm giọng: "Báo cảnh sát." Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Hôm trước hắn hại em gái, hôm nay định giết em trai, ngày mai liệu có giết cả anh cả, chị dâu và cháu trai? Rồi cuối cùng là... giết luôn ba mẹ để đoạt hết tài sản? Lý Tú Lan nghe vậy không nói lời nào, nhưng trong lòng hoàn toàn đồng ý với chồng. Nếu quả thật mọi chuyện do đứa con thứ hai gây ra, thì không thể để anh ta tiếp tục ở lại thành phố Thương Dương nữa ai biết sau này anh ta còn gây ra họa gì? Du Uyển Thanh không ngờ ba mẹ lại quyết đoán như vậy, lập tức đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất. Đêm qua, cô đã lén bỏ thuốc mê cho cả nhà, rồi tới nhà mẹ đẻ của Chu Thúy Mai để hạ thuốc mê cho cả nhà bên ấy, sau đó bí mật bắt cóc anh hai mang đi. Cô để anh hai gần chỗ chuẩn bị ra tay, rồi mặc quần áo, đội mũ, hóa trang thành anh ta, giả dạng anh ta để đánh anh ba. Sáng nay khi anh hai tỉnh lại, anh ta sẽ tự mình trở về từ gần hiện trường vụ việc, nhất định sẽ bị người khác trông thấy. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ muốn chối cũng không được. Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, người cứu anh ba Du cũng tới ghi lời khai. Anh ấy kể: "Lúc tôi đến, tên kia còn giơ gậy to như cái chày định nện vào đầu cậu thanh niên, rõ ràng là muốn lấy mạng." Cảnh sát nhìn cây gậy chứng cứ đặt trên bàn nếu dùng hết sức mà nện xuống thì đúng là mạng người cũng không giữ được. Du Gia Nghĩa rất nhanh bị bắt, cảnh sát còn đi hỏi thăm người dân quanh hiện trường. Nhiều người xác nhận khoảng bảy giờ sáng có thấy Du lão nhị ở gần đó. Dù Du Gia Nghĩa có kêu gào oan ức thế nào cũng vô dụng cảnh sát đã xác nhận chính anh ta là hung thủ. Cuối cùng, anh ta bị đưa đi cải tạo lao động ở nông trường vùng Tây Bắc, thời hạn ba mươi năm. Khi chuyện này truyền về nhà họ Du, Du Uyển Thanh khẽ hỏi: "Ba, chuyện của anh hai có ảnh hưởng tới anh tư không?" Ba Du và Lý Tú Lan đều trầm mặc. Dù không cùng hộ khẩu, nhưng vẫn là anh em ruột thịt, chắc chắn sẽ bị liên lụy. Lý Tú Lan hít sâu một hơi: "Đăng báo, tuyên bố cắt đứt quan hệ với thằng hai và cả nhà nó." Đau lòng không? Dĩ nhiên là đau. Chưa bao giờ bà ấy ngờ rằng mình lại sinh ra một đứa con rắn rết tàn nhẫn như vậy. Nhưng dù có đau đến mấy, cái gì nên cắt thì phải cắt, không vì bản thân thì cũng vì những đứa con còn lại. Ba Du gật đầu: "Việc này để tôi đi làm." Ngay hôm sau, trên các mặt báo lớn nhỏ đều đăng tải tuyên bố cắt đứt quan hệ giữa Du Chí An, Lý Tú Lan và con trai Du Gia Nghĩa cùng cả nhà anh ta. Đêm trước khi Du Uyển Thanh về nông thôn, chị dâu cả tìm đến, dúi cho cô một trăm đồng và một ít tem lương thực toàn quốc: "Nhà nghèo hay giàu gì thì đi đường vẫn nên mang theo tiền." "Sau này em xuống nông thôn, làm việc được thì làm, không làm được cũng không sao, giữ mình là quan trọng nhất." Trương Xuân Vũ xoa đầu em chồng: "Anh trai chị đang làm việc ở Quảng Châu, có chuyện gì thì gọi điện cho anh ấy. Chúng ta thương em, nhưng khoảng cách xa xôi không giúp được, lúc này nhờ anh chị mới là sáng suốt." "Đừng ngại, cứ việc nhờ." Nói xong, cô ấy đưa cho cô tờ giấy ghi số liên lạc của anh trai cô ấy. Du Uyển Thanh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn chị dâu cả: "Chị dâu, em có tiền, em không thể nhận của chị." Nói rồi định trả lại tiền. Trương Xuân Vũ không chịu nhận, còn ghé tai thì thầm: "Cứ cầm đi, chị dâu không thiếu tiền." Nói xong liền chạy vội đi, sợ em chồng trả lại thật. Chị dâu cả vừa đi, anh ba lại tới gõ cửa, không nói không rằng dúi cho cô một gói đồ: "Nếu có ai dám bắt nạt em, thì lấy cái khí thế của chị Tiểu Ngũ ở khu tập thể ra mà đập cho nó một trận." "Dù gì cũng phải giữ mình trước, còn lại cứ để anh ba lo."