Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 10:18:54
Trong đám người đang vây xem, không ít người thấy bộ dạng của Cốc Tiểu Như liền nảy sinh lòng thương cảm, bắt đầu lên tiếng trách móc thím Đại Ngưu:
"Ngô Thúy Hoa, bà nên nói chuyện cho rõ ràng, đừng có vu oan cho một cô gái trẻ."
"Đúng đó, con bé rời quê hương đến đây sống đã là chuyện chẳng dễ dàng gì, chúng ta không thể bắt nạt người ta."
Thím Đại Ngưu nghe mọi người thi nhau chỉ trích mình thì vừa ấm ức vừa tức giận, chỉ tay vào Cốc Tiểu Như quát lớn:
"Cô lại dám không nhận lời mình đã nói? Rõ ràng cô từng nói với tôi rằng con trai tôi vì chuyện tri thức Du với tri thức Hoắc đang tìm hiểu nhau nên mới buồn rầu, rồi mới thấy tri thức Du một mình lên núi, thế là nó mới đuổi theo. Cô còn nói là lo lắng xảy ra chuyện cơ đấy!"
Nghe vậy, mặt mày Cốc Tiểu Như lộ rõ vẻ không thể tin nổi:
"Thím ơi, cho dù con thím có thích tri thức Du thì sao lại kể với cháu? Cháu với anh ấy đâu có thân! Sao thím lại vu oan cho cháu như thế, thím muốn ép cháu đến đường cùng sao?"
Nói xong, cô ta bắt đầu bật khóc, tiếng khóc thảm thiết như thể bị người đời ruồng bỏ.
Từ nhỏ cô ta đã quen dùng chiêu này để điều khiển mấy cậu con trai trong ngõ yêu thích mình, nên rất hiểu phải khóc thế nào mới khiến người ta đau lòng nhất.
Đột nhiên, có một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi từ trong đám đông nhảy ra, chỉ tay vào Cốc Tiểu Như nói to:
"Không phải như vậy đâu! Chị với anh Nhị Tráng thân nhau lắm. Em còn thấy anh ấy ôm chị nữa kìa!"
"Hai người ở sau đống cỏ ở sau núi đó, không chỉ em thấy, A Nam cũng thấy!"
Người bị gọi tên A Nam là một cậu bé gầy gò đen nhẻm, đôi mắt sáng rực như rất lanh lợi. Nghe bạn gọi tên mình, cậu bé chỉ biết thầm thở dài:
Trời ơi, cái thằng ngốc này, bị người ta đem bán còn phải đếm tiền giùm người ta nữa.
Cậu bé bước ra, nói:
"Hồi giai đoạn chúng ta đi làm hai vụ mùa, tối đến bọn cháu lén lên núi đặt bẫy. Trên đường về có nhìn thấy anh Nhị Tráng và tri thức Cốc ôm nhau. Bọn cháu chỉ liếc một cái là sợ quá chạy mất luôn rồi."
Cậu bé còn thì thầm thêm một câu:
"Nếu để anh Nhị Tráng thấy thì chắc bị đánh chết luôn á."
Trương Thiết Sinh lập tức đóng vai phiên dịch viên hiện trường, cả đám người nghe vậy liền nhao nhao.
Cốc Tiểu Như nghe xong thì mặt mày trắng bệch, vẻ mặt đầy kinh hoàng, nhìn hai đứa trẻ:
"Các em đang nói dối! Ai dạy mấy đứa còn nhỏ mà đã biết nói dối gạt người như vậy hả?"
"Không có! Em không nói dối! Mẹ ơi, con không nói dối đâu!" Cậu bé bảy tám tuổi tên là Tạ Quốc Trung hét toáng lên:
"Con không nói dối! Thật sự không có nói dối!"
Tạ Quốc Nam lập tức bước tới chắn trước mặt em họ:
"Chúng em thật sự không nói dối. Hôm đó nhìn rất rõ ràng, chính là tri thức Cốc và anh Nhị Tráng."
Dù ai đến tra hỏi, cậu bé vẫn giữ nguyên một lời khẳng định cậu bé và em họ không nói dối.
Mẹ của hai đứa trẻ cũng bước tới bảo vệ con mình:
"Con tôi không biết nói dối! Chắc chắn là cô làm rồi không dám nhận!"
Trong lòng bà ấy lại đang nghĩ con mình đúng là không biết nói dối thật, nhưng lại gan to bằng trời, ban đêm mà dám lén lên núi đặt bẫy. Không sợ không bắt được thú mà còn tự chôn mình à? Đúng là bị đánh còn ít, về nhà nhất định phải cho ăn món "heo kho măng" bằng roi mây.
Mà phải là kiểu treo ngược người lên, rồi dùng roi mây kho mới được.
Du Uyển Khanh bước lên hỏi Tạ Quốc Nam:
"A Nam, sao em biết đó là tri thức Cốc và Ngưu Nhị Tráng?"
Tạ Quốc Trung vội vàng nói nhỏ:
"Một người gọi 'anh Nhị Tráng', một người gọi 'em Tiểu Như', đến đứa ngốc cũng biết là ai."
Cả đám người nghe vậy liền cười ồ lên.
Du Uyển Khanh nhìn Cốc Tiểu Như, khẽ nhếch môi nói:
"Cô đúng là chết cũng không chừa thói cũ."
"Không nói chuyện người khác, chính tôi cũng từng thấy cô lén rời khỏi khu tập thể thanh niên tri thức vào ban đêm, đến dưới gốc cây nhãn bên suối gặp Ngưu Nhị Tráng. Anh ta còn mang trứng cho cô, cô cũng ăn." Từ sau khi nghe Vương Ngọc Bình nói hai người họ lén gặp nhau, thậm chí còn ôm nhau, Du Uyển Khanh đã âm thầm để mắt đến Cốc Tiểu Như mỗi khi có thời gian.
Trong thời gian mùa vụ bận rộn, hai người đó đã gặp nhau không biết bao nhiêu lần, cô cũng biết chuyện anh em nhà họ Tạ từng nhìn thấy hai người.
Cô không vạch trần ngay, chính là đang đợi người khác lên tiếng trước, sau đó cô mới đứng ra xác nhận, bồi thêm vài đòn, đóng đinh hai người họ cùng một chỗ.
Cốc Tiểu Như không ngừng la hét kêu oan, nhưng đúng lúc ấy, lại có một người đàn ông trông có vẻ lêu lổng bước ra bóc phốt:
"Cô nói là Nhị Tráng thích tri thức Du à?"
"Tôi chưa từng nói vậy, là thím kia vu oan cho tôi!" Cốc Tiểu Như sống chết cũng không nhận.
"Không cần cô nhận. Tôi chỉ biết là Nhị Tráng từng nói với bọn tôi rằng anh ta thích cô, muốn cưới cô về làm vợ." Tạ Đại Cường nhìn thẳng vào Cốc Tiểu Như "Thường ngày ăn cơm xong anh ta đều chạy đi giúp cô làm việc. Cô mà có chút lương tâm thì đã không nói dối lừa người như thế."
"Giỏi lắm." Thím Đại Ngưu nghiến răng nghiến lợi nhìn Cốc Tiểu Như "Thì ra là cái đứa tiện nhân nhà cô quyến rũ con trai tôi, rồi lại hắt nước bẩn lên người tri thức Du, còn xúi giục tôi đi đánh người ta."
"Cô thường xuyên đến nhà tôi, kể rằng người trong khu tập thể thanh niên tri thức toàn bắt nạt cô, nói tri thức Du ép cô đến mức muốn chết, hóa ra không phải người ta ép cô, mà là cô ghen tỵ vì người ta đẹp hơn, nên muốn lợi dụng mẹ con tôi để đối phó với tri thức Du!"
Nói xong, thím Đại Ngưu lập tức nhào tới đánh Cốc Tiểu Như:
"Tôi đánh chết cái đồ đàn bà lẳng lơ, lòng lang dạ sói như cô!"
Cốc Tiểu Như chưa kịp phản ứng đã bị thím Đại Ngưu đè xuống đất, rồi bị tát lia lịa, vừa đánh vừa mắng chửi.
Người trong khu tập thể thanh niên tri thức đứng bên cạnh cũng chẳng ai xông vào can. Trước đây cô ta chẳng phải luôn miệng nói người trong khu tập thể bắt nạt cô ta sao? Vậy thì họ phải diễn cho tròn vai, không thì mang tiếng suốt mà chẳng được lợi gì.
"Nhanh lên, kéo người ra đi!" Bác cả Chu lo lắng thím Đại Ngưu ra tay quá nặng sẽ gây chuyện lớn, đến lúc đó chồng mình cũng không thoát khỏi liên đới.
Khi bị mấy người lôi ra, thím Đại Ngưu vẫn còn vùng vẫy, đấm đá, hận không thể đá bay Cốc Tiểu Như mấy mét như Du Uyển Khanh từng làm.
Cốc Tiểu Như nằm sóng soài dưới đất, ôm mặt thảm hại, trong lòng lạnh ngắt. Điều cô ta sợ nhất lúc này là khuôn mặt mình bị hủy hoại.
Bí thư Chu nhìn cô ta:
"Gọi dân quân tới, đưa người giam vào phòng phía sau đội sản xuất, sau đó vào núi tìm Nhị Tráng."
Dù Cốc Tiểu Như có vùng vẫy thế nào, cuối cùng vẫn bị dân quân áp giải đi.
Đại đội trưởng dẫn người vào núi tìm Ngưu Nhị Tráng. Lục Quốc Hoa cùng các nam thanh niên tri thức bàn bạc, quyết định để các nữ thanh niên tri thức về trước, còn họ sẽ cùng vào núi.
Dù sao cũng đã đến đại đội Ngũ Tinh rồi, họ chính là một phần của nơi này. Những việc như thế phải tham gia, nếu không sẽ bị dân làng cô lập.
Hoắc Lan Từ nói với Du Uyển Khanh:
"Em về trước đi, khỏi đợi anh ăn cơm. Không biết mấy giờ mới quay lại được."
Du Uyển Khanh gật đầu:
"Trong núi ban đêm rất nguy hiểm, anh nhớ mang theo dụng cụ phòng thân."
"Yên tâm, có một đội dân quân mang súng đi cùng."
Vài nữ thanh niên tri thức rủ nhau về khu tập thể, Hà Tiểu Duyên nói:
"Không hiểu Cốc Tiểu Như rốt cuộc muốn làm gì nữa? Không sống yên ổn được sao?"
Cao Khánh Mai thản nhiên đáp:
"Ở nhà không được nuông chiều, không muốn làm việc đồng áng trong đại đội, muốn dựa vào đàn ông đổi đời, rồi quay về cho ba mẹ xem không cần dựa vào gia đình vẫn sống tốt."
Du Uyển Khanh thầm thừa nhận: Cao Khánh Mai là một trong những người tỉnh táo nhất trong khu tập thể. Cô ấy luôn biết cách bóc tách vấn đề đến tận cùng bản chất.
Hà Tiểu Duyên kinh ngạc:
"Từ mười năm trước đã có thanh niên tri thức xuống nông thôn rồi, ai cũng biết đi nông thôn là để làm việc. Cô ta đã sợ khổ thì sao còn đi?"
Trương Hồng Kỳ nghe vậy bĩu môi cười lạnh:
"Thanh niên tri thức xuống nông thôn được cấp trợ cấp. Ở lại thành phố thì chỉ có thể gả cho người đàn ông mà ba mẹ sắp đặt."
Nhà cô ấy và Cốc Tiểu Như là hàng xóm, cô ấy hiểu rõ tình hình nhà họ Cốc hơn ai hết. Trước khi đi xuống nông thôn, nhà họ Cốc đã cãi nhau mấy ngày liền, hàng xóm đều được xem một màn kịch hay.
Mấy hôm trước cô ấy còn nhận được thư của mẹ, nói rằng Cốc Tiểu Như lúc xuống nông thôn đã gom hết tiền trong nhà mang đi, khiến cả nhà họ Cốc tức giận mắng chửi suốt ngày ngoài sân.
Tối hơn 9 giờ, Hoắc Lan Từ và nhóm nam thanh niên tri thức mới trở về. Du Uyển Khanh vội mang cơm canh đang hâm nóng trong nồi ra cho anh:
"Tìm được chưa?"
Hoắc Lan Từ rửa tay sạch rồi mới ngồi xuống bàn bát tiên:
"Tìm thấy rồi. Anh ta lăn từ dốc ở thung lũng Nương Tử xuống, trên người bị thương không ít, nhìn có vẻ gãy tay."
"Đội trưởng dân quân cũng kiểm tra rồi, chỉ có dấu chân một người, nên không có chuyện bị hãm hại."
Du Uyển Khanh thầm nghĩ: Có mà tìm được mới lạ.
Cô đã xóa hết mọi dấu vết liên quan đến mình, chỉ để lại dấu chân của Ngưu Nhị Tráng. Dù có là cao thủ phá án cũng không lần ra được cô.
Ánh mắt cô rơi vào vết máu trên áo Hoắc Lan Từ:
"Anh bị thương à?"