Chương 27: Cô Nghĩ Tôi Nhìn Cô Như Thế Nào

Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều

Nạp Lan Dực 12-11-2025 09:32:16

"Vậy còn tôi thì sao?" Du Uyển Khanh cười tủm tỉm nhìn Hoắc Lan Từ,"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? Nào là cứu mạng, tặng trứng gà, giúp mua chum lớn nồi to, lại còn cùng tôi vào núi săn thú." "Anh nghĩ sao về tôi?" Đôi mắt cô lấp lánh sáng, cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Lan Từ, chờ đợi câu trả lời của anh. Cô vốn không thích phiền phức, việc nào có thể giải quyết dứt khoát thì không muốn kéo dài đến năm sau tháng tới. Hoắc Lan Từ nghe xong liền rút khăn tay ra lau miệng, lúc này mới mỉm cười nhìn Du Uyển Khanh: "Cô chắc chắn muốn nghe câu trả lời ngay bây giờ à?" Vừa nói, anh vừa giơ cái đùi gà đang ăn lên, rồi lại nhìn sang cái đùi gà trong tay cô. Tình hình bây giờ giữa hai người, có vẻ không phù hợp để nói chuyện hệ trọng thế này. Du Uyển Khanh phá lên cười: "Không sao đâu, anh cứ nói đi, tôi nghe đây." Hoắc Lan Từ khẽ thở dài: "Không được, giờ chưa thể nói. Mau ăn đi, ăn xong còn phải làm việc nữa." Có chuyện có thể tùy tiện, nhưng có chuyện thì phải nghiêm túc. Anh hiện tại vẫn chưa có một câu trả lời rõ ràng trong lòng, nên không thể tùy tiện nói ra. Bởi vì điều này liên quan đến hạnh phúc cả đời, nói sai rồi thì hối hận cũng đã muộn. Anh không bao giờ đánh một trận không nắm chắc phần thắng. Hai người ăn sạch một con gà nướng, sau đó chôn xương vào đống lửa và phủ đất lên. Hoắc Lan Từ cất nồi vào lại bụi cỏ, rồi mới đưa Du Uyển Khanh rời đi. Du Uyển Khanh lặng lẽ dùng dị năng dò đường, phát hiện phía xa có một đàn lợn rừng đang tiến đến. Cô không nói ra, mà để mặc anh dẫn mình đi tiếp. Đi một đoạn, Hoắc Lan Từ bỗng dừng lại, lắng tai nghe, rồi quay sang nói với cô: "Động vật lớn, chắc là bầy lợn rừng." Ở núi của Quảng Châu, động vật lớn phổ biến nhất chính là lợn rừng. Mỗi năm vào khoảng một tháng trước vụ gặt sáng sớm và chiều tối, dân quân đều được huy động vào núi săn bắt. Trước khi Du Uyển Khanh và các thanh niên tri thức tới đây, dân quân đã từng vào núi một đợt, săn được hơn hai mươi con lợn rừng. Dù vậy, không ai biết được trong dãy núi trùng điệp này còn ẩn giấu bao nhiêu con nữa. Hoắc Lan Từ nhìn về phía gốc cây lớn gần đó, hỏi: "Cô biết trèo cây không?" Du Uyển Khanh gật đầu: "Biết." Biết chứ, sao lại không? Kỹ năng trèo cây của cô học được là khi theo Úc Ly cái con nhỏ điên ấy vào rừng rậm nhiệt đới. Cô học được cách trèo cây khi chạy trốn bảo toàn mạng sống hơn nữa sau này còn trèo rất nhanh nữa là đằng khác. Hai người vừa trèo lên cây xong, đã thấy hơn chục con lợn rừng lao tới phía họ. Sắc mặt Hoắc Lan Từ tối sầm lại khi nhìn hướng chúng chạy tới đó là hướng xuống núi. Một khi lợn rừng xuống núi, cánh đồng lúa dưới chân núi còn chưa đầy nửa tháng nữa là thu hoạch sẽ bị phá hoại sạch. Hơn nữa, lúc này còn có không ít xã viên đang làm việc dưới đó. Anh nhìn sang Du Uyển Khanh, thấy cô như đã hiểu được suy nghĩ của anh liền gật đầu. Hai người cùng nhau trèo xuống, cố tình phát ra chút tiếng động. Đàn lợn đang chạy xuống núi nghe thấy âm thanh thì dừng lại, rồi thấy hai người xách liềm lao tới. Lợn rừng lập tức nổi giận, quay đầu tấn công. Cả hai đều cầm liềm sắc bén. Chỉ là, da lợn rừng dày, thịt chắc, người thường nếu cầm liềm đối đầu thì rất dễ mất mạng. Nhưng Du Uyển Khanh có dị năng trợ lực, sức cô cực lớn. Còn Hoắc Lan Từ thì trời sinh đã có sức mạnh. Vậy nên trong tay họ, liềm biến thành vũ khí chết người. Hoắc Lan Từ giết được một con xong còn không quên nhắc nhở: "Cẩn thận đấy!" Vì không biết thân thủ của cô thế nào, nên Hoắc Lan Từ vẫn luôn chú ý động tĩnh phía cô. Chỉ cần có gì bất thường, anh có thể lập tức đến cứu. Không ngờ Du Uyển Khanh thân pháp linh hoạt, lại còn rất khỏe, dù cầm liềm cũng có thể hạ gục được một con lợn rừng. Đợi đến khi hai người giết xong hơn chục con lợn rừng, Hoắc Lan Từ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bước lên một bước, chăm chú nhìn Du Uyển Khanh: "Cô không sao chứ?" Du Uyển Khanh lắc đầu: "Không sao. Chỉ là tay hơi đau một chút." Giết lợn rừng tốn sức, thân thể nguyên chủ này vẫn cần luyện tập thêm. Trong siêu thị không gian có phòng tập thể hình, sau này ở riêng rồi nhất định mỗi ngày phải luyện tập, không thể để bản thân yếu đuối thế này được. Cô nhìn đống chiến lợi phẩm dưới đất, hạ giọng hỏi: "Xử lý thế nào?" "Hai lựa chọn. Một là đem xuống núi, hai là giao cho tôi, tôi xử lý." Anh có người quen trong nhà máy chế biến thịt, có thể giao cho họ. Du Uyển Khanh không nghĩ ngợi gì, lập tức nói: "Vác xuống núi thì lộ liễu quá. Đưa anh xử lý đi." Ngay sau đó, hai người cùng nhau chuyển cả mười bảy con lợn rừng vào một hang núi mà Hoắc Lan Từ chỉ. Anh nhìn cô: "Tôi đưa cô đi săn thêm vài con gà rừng, thỏ rừng nữa. Sau đó cô về trước, để tôi xử lý đống lợn này." Hai người mất khoảng nửa tiếng, săn được ba con gà rừng, hai con thỏ rừng. Du Uyển Khanh bỏ chúng vào gùi, rồi chia tay Hoắc Lan Từ để về trước. Trên đường về, cô còn hái thêm nhiều rau dại. Về đến nhà, cô xử lý xong gà và thỏ, rồi bỏ vào siêu thị không gian. Sau đó mới bắt đầu mở bưu kiện xem ba mẹ gửi gì cho mình. Mở ra thấy có hai hộp sữa lúa mạch, đồ hộp trái cây, thịt hộp, hai cân kẹo sữa thỏ trắng, hai bộ quần áo, hai đôi giày. Xem thư xong, cô biết: một hộp sữa lúa mạch là do anh cả và chị dâu cả mua, hộp còn lại là của ba mẹ. Đồ hộp và kẹo là do anh ba chuẩn bị. Chắc họ lại phải vay phiếu mới mua được. Du Uyển Khanh suy nghĩ một lát, rồi viết thư gửi ba mẹ và anh chị. Trong thư cô dặn họ đừng vay phiếu mua đồ gửi nữa. Ở đây cô sống rất tốt, đã xây nhà riêng và dọn ra ở một mình. Cô rất thích nghi với cuộc sống ở nông thôn, các thanh niên tri thức rất đoàn kết, đại đội trưởng và đội phó cũng là người hiểu chuyện, bảo họ đừng lo lắng. Cô cũng nhắn ba đừng cố tìm cách điều cô về, cứ tập trung lo công việc của ông ấy. Cô không vội về thành phố, chuyện nhận việc để sau, có cơ hội về thăm nhà rồi nói tiếp. Cô còn viết vài chuyện vui, như chuyện cô nàng nhát gan Quách Hồng Anh, và cả Trương Hồng Kỳ nữa. Tổng cộng viết hết ba trang giấy. Viết xong, cô từ siêu thị lấy ra 20 cân gạo trắng, 20 cân ngũ cốc thô, 20 cân bột mì cao cấp, 10 miếng thịt xông khói những thứ này phải để ngoài, nếu ai hỏi thì nói là đồ ba mẹ gửi. Nghĩ đến ngày mai có nhiều người đến ăn cơm, cô quyết định làm thêm bánh bao dự phòng, phòng khi cơm không đủ, không thể để ai đói bụng ra về. Đang bận rộn thì ngoài cửa có tiếng bước chân. "Tri thức Du, bọn tôi có thể vào không?" Là giọng của Trương Hồng Kỳ. Du Uyển Khanh liền gọi ra ngoài: "Vào đi." Trương Hồng Kỳ, Vương Ngọc Bình và Quách Hồng Anh cười bước vào: "Đoán được là cô đang chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai đãi khách, có gì cần bọn tôi giúp không?" Còn một tiếng nữa mới đến giờ họp, vẫn làm được khối việc. Du Uyển Khanh nói: "Tôi định làm ít bánh bao đề phòng mai nấu cơm không đủ, không thể để mọi người đói bụng." Vương Ngọc Bình rửa tay sạch rồi đi tới bên cạnh: "Để tôi giúp cô." Quách Hồng Anh không biết nấu ăn, chỉ có thể đứng một bên phụ việc vặt. "Cô còn phải đến đại đội hỏi mấy cô bác đổi ít rau." Vương Ngọc Bình vừa nhào bột vừa nhắc. "Chết rồi, tôi quên mất vụ đó thật." Du Uyển Khanh đúng là đã quên phải đi hỏi các bác gái đổi rau. Trương Hồng Kỳ nói: "Lát nữa họp xong thì hỏi luôn, bảo họ sáng mai hái mang đến cho cô." Quách Hồng Anh bất ngờ chen vào: "Tôi biết nhà ai có rất nhiều rau."