Vợ quân nhân thập niên 1960 có chút “cay”: Sĩ quan độc miệng bá đạo cưng chiều
Nạp Lan Dực12-11-2025 09:16:41
Lý Tú Lan nghe nói Du lão nhị muốn vào ở rể thì đã thấy giận, giờ lại nghe Chu Thúy Mai định cho con mình đổi họ, bà ấy lập tức hiểu ngay cô ta đang muốn dùng hai đứa cháu nội để uy hiếp bà ấy và chồng.
Bà ấy nhìn Chu Thúy Mai, bình tĩnh nói:
"Đó là con của các người, muốn mang họ gì tùy các người."
"Tôi không thiếu cháu nội, cháu ngoại gì cả."
Chu Thúy Mai sững người.
Sao mọi chuyện lại không diễn ra như cô ta tính? Sao họ có thể không quan tâm đến cháu trai, cháu gái mình cơ chứ?
Ba Dư nhìn ra sự toan tính trong mắt họ, lại càng thêm thất vọng. Ông ấy không hiểu, cũng cùng một cách dạy dỗ, tại sao bốn đứa con còn lại đều hiền lành, hiếu thuận, chỉ có đứa thứ hai là bướng bỉnh, ích kỷ và độc ác.
Ông ấy trầm giọng nói:
"Chuyện các người muốn cho con đổi họ, chúng tôi không can thiệp."
Ông ấy quay sang bảo anh ba:
"Đi lấy giấy bút, viết giấy chia nhà."
Anh ba vội vàng mang giấy bút ra, ba Du nhanh chóng viết xong bản chia tài sản:
"Ba và mẹ các con đều có lương hưu, sau này cũng có tiền dưỡng già, không cần các con nuôi."
"Khi vợ chồng ba còn sống, những gì thuộc về chúng ta sẽ không chia cho bất kỳ ai."
Ông ấy nhìn toàn bộ con cháu trong nhà, nhấn mạnh:
"Cái 'không chia' này là chỉ tất cả các con, không phải chỉ riêng đứa thứ hai."
"Tất nhiên, tiền cưới xin cho các con như lễ cưới của các con trai hay hồi môn cho Tiểu Ngũ, chúng ta vẫn sẽ chuẩn bị đầy đủ."
"Nên đừng ai có suy nghĩ sẽ giành giật tài sản của ba mẹ."
Lý Tú Lan tiếp lời:
"Tiền của ba mẹ, muốn tiêu sao là chuyện của ba mẹ, các con không có tư cách can thiệp."
Bà ấy liếc nhìn Chu Thúy Mai, ánh mắt lạnh lẽo:
"Tương tự, mẹ cũng sẽ không xen vào chuyện các con tiêu bao nhiêu tiền cho con trai con gái mình."
Việc chia nhà, đuổi vợ chồng đứa thứ hai ra ngoài có một lợi ích duy nhất, đó là từ nay mỗi tháng không cần nộp 10 đồng sinh hoạt phí cho ba mẹ nữa, cũng không cần phụng dưỡng vợ chồng già.
Vợ chồng Du lão nhị bị ép ký vào giấy chia nhà, tức giận đến mức không ăn nổi cơm, lủi thủi về phòng.
Ba Dư bỏ ba bản giấy chia tài sản vào túi áo, định sáng hôm sau sẽ cầm đến ủy ban phường đóng dấu xác nhận. Ông ấy nói:
"Ăn cơm thôi, nguội hết cả rồi."
Du Uyển Khanh lén liếc nhìn ba mẹ, phát hiện nét mặt họ khá bình thản, không hề tỏ ra đau lòng hay giận dữ.
Nếu không phải vì bàn tay run nhẹ nhẹ, thì cô thật sự tin rằng họ không sao.
Ba Dư nhìn con gái út, ánh mắt hai cha con giao nhau, ông ấy gắt:
"Có gì thì nói thẳng ra đi."
Cô lập tức cười nói:
"Ba, mẹ, hai người đừng buồn, chúng con sẽ luôn bên cạnh chăm sóc, hiếu thuận với hai người."
Lý Tú Lan gắp cho con gái miếng trứng:
"Ba con và mẹ đâu có giận, chỉ là có chút không hiểu nổi mà thôi."
Đúng là có buồn, nhưng chuyện con cái lớn lên, tách nhà, là chuyện sớm muộn.
Chẳng qua là đứa con thứ hai ra đi hơi sớm hơn chút.
Điều duy nhất khiến họ khó hiểu là: vợ chồng mình không phải người xấu, tại sao lại nuôi ra một đứa con như đứa thứ hai từ nhỏ đã ranh mãnh, hay chiếm lợi, vô trách nhiệm, đến mức sẵn sàng hãm hại cả em ruột.
Sau khi ăn tối, vì "bị dọa sợ", Du Uyển Khanh được ba mẹ đuổi về phòng nghỉ ngơi.
Cô cũng thuận nước đẩy thuyền, vừa vào phòng liền khóa cửa, cả người lập tức biến mất khỏi phòng, xuất hiện ngay trong siêu thị không gian.
Cô bắt đầu từ tầng một, thong thả đi dạo quanh các kệ hàng...
Du Uyển Khanh cần làm rõ về siêu thị không gian tùy thân mà mình vừa mới sở hữu.
Tầng 1: Chủ yếu là khu lương thực, thực phẩm khô, khu bánh kẹo, khu nướng bánh, hải sản, thịt tươi và thịt đông lạnh, trái cây, sữa bột, thuốc lá - rượu - trà, khu đồ sinh hoạt, đồ chơi, dụng cụ nhà bếp... Nói chung, đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt thường ngày.
Điều khiến cô bất ngờ nhất là một hiệu thuốc lớn nằm sâu trong góc tầng 1, thuốc Tây – thuốc Đông đầy đủ cả.
Tầng 2: Chuyên quần áo, chăn ga gối đệm, vải vóc đủ loại phong cách từ trẻ em đến người lớn tuổi, từ thời trang hiện đại đến cổ điển.
Tầng 3: Thiên đường ẩm thực. Món ngon từ khắp nơi trên thế giới đều có mặt tại đây. Trong bếp còn có sẵn các món ăn nóng hổi, không cần tự nấu, có thể ăn ngay.
Ngoài ra, cô còn bất ngờ phát hiện trên sân thượng tầng 3 có một bãi đậu xe lộ thiên từ ô tô, xe máy, xe điện đến cả xe đạp... tất cả đều có đủ.
Cô cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ. Có siêu thị không gian đã đủ "wow", mà giờ còn có cả bãi xe riêng?
Quay trở lại tầng 3, nhìn xuống một siêu thị rộng lớn chỉ có mình cô, Du Uyển Khanh thẫn thờ nhớ lại khối tài sản trăm tỷ đã bị ba mẹ kiếp trước "đào" ra từ tay cô.
Cô cảm thấy xót xa vô cùng với số tài sản đó, kiếp trước chỉ cần nằm không cũng có thể sống một đời sung sướng.
Nhưng nghĩ lại, cho dù thân xác không còn, số tiền đó cũng không rơi vào tay ba mẹ hay em gái mình, mà được quyên hết cho quốc gia để phục vụ khoa học kỹ thuật. Cô liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn hẳn:
"Chỉ cần không để ba mẹ và con tiện nhân kia hưởng, thế nào tôi cũng cam tâm!"
Cô ngồi trong một tiệm trà sữa, vừa uống trà vừa suy ngẫm lại những chuyện hôm nay xảy ra với nguyên chủ.
Hiện tại đã thành công đuổi được đôi vợ chồng khốn nạn, kế tiếp là đến lượt tên biến thái Hồng Kiến Dân.
Nghĩ đến hiệu thuốc tầng 1, rồi lại nhớ đến khoảng thời gian bị chị em nhà họ Du ép học y, luyện dược, cô không khỏi cười khổ:
"Xem ra cuối cùng cũng có chỗ phát huy sở trường rồi."
Cô tìm đủ dược liệu cần thiết trong hiệu thuốc, rồi đi vào căn phòng phía sau muốn xem có dụng cụ luyện dược không.
Không ngờ bên trong thật sự có một phòng chế dược chuyên nghiệp, đúng là như được thiết kế riêng cho cô vậy.
Bỏ qua trăm tỷ, thì "lễ báo đáp" từ long mạch đúng là quá hợp ý rồi!
Cô đeo khẩu trang, ở lì trong phòng chế dược mấy tiếng, cuối cùng cũng điều chế ra:
3 ống hương mê loại tăng cường
1 viên thuốc giải
2 ống hương an thần
Quay trở lại phòng, nhìn đồng hồ thấy đã hơn một giờ sáng, đúng là thời cơ tốt để trả thù.
Cô uống viên thuốc giải trước, sau đó cầm theo cốc sứ, giả vờ ra ngoài uống nước. Nghe thấy trong nhà phòng nào cũng vang tiếng ngáy, cô biết họ đều đã ngủ say.
Để chắc chắn hơn, cô còn đốt thêm một ống hương an thần, để người trong nhà ngủ sâu hơn nữa.
Nhà Hồng Kiến Dân ở bên ngoài, nhưng cô nhớ rất rõ đường đi nhờ ký ức của nguyên chủ.
Vì từng bị bắt nạt, nguyên chủ thích theo ba học quyền cước, thể lực rất khá. Thêm chút kỹ thuật, cô nhanh chóng nhảy qua tường rào, hạ cánh không tiếng động.
Xung quanh yên tĩnh đến mức không một tiếng chó sủa.
Cô nhanh chóng đến ngôi nhà hai tầng của Hồng Kiến Dân.
Leo qua hàng rào, cô thấy một cửa sổ tầng 1 không đóng chặt, liền đốt một ống hương mê và đặt vào đó.
Sau khoảng 10 phút, xác định hương đã phát huy tác dụng, cô mới lấy ra dụng cụ, bắt đầu mở khóa cửa chính tầng 1...
Y thuật và độc thuật của Du Uyển Khanh tuy không bằng được Úc Ly và Úc Hinh, nhưng mấy thứ tà môn ngoại đạo thì cô học rất nhanh, hơn nữa lại học rất nhiều, nên cánh cửa nhà họ Hồng này chẳng thể làm khó cô được.
Tầng một nhà họ Hồng là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp và một phòng làm việc. Ba phòng ngủ của ba người nhà họ Hồng đều nằm ở tầng hai.
Du Uyển Khanh trước tiên lên lầu xác nhận cả ba người đều đã bị mê man hoàn toàn.
Tiện thể, cô lục soát cả ba căn phòng, chỉ tìm được một sổ tiết kiệm có 1. 500 đồng, cùng với hơn 100 đồng tiền mặt.
Ngoài ra... không còn gì cả.
Quả thật là sạch sẽ đến mức đáng ngờ.
Sau đó cô xuống phòng làm việc ở tầng một. Trước đây từng nghe mấy nam sinh trong khu nhà tập thể nói rằng, mỗi lần đến chơi ở nhà Hồng Kiến Dân, anh ta đều căn dặn tuyệt đối không được vào phòng làm việc của ba mình.
Mà phòng làm việc thì từ trước đến giờ vốn là nơi giấu bí mật nhiều nhất.
Cô vào phòng, lật tung mọi thứ lên nhưng vẫn không thấy điểm nào khả nghi.
Cả phòng ngủ lẫn phòng làm việc đều sạch sẽ đến mức còn hơn mặt của quản đốc Hồng nhìn vào khiến người ta càng thêm nghi ngờ.
Lúc cô dùng đèn pin chiếu xuống sàn, phát hiện phía dưới giá sách có vết trượt.
Cô thử đẩy giá sách về phía trái, quả nhiên có thể dịch chuyển.
Tầm nhìn cô rơi vào bức tường sau giá sách cô đưa tay lấy một viên gạch xanh, bên trong có một công tắc xoay.
Cô vặn nhẹ công tắc.
Một cánh cửa bí mật hiện ra trước mắt.
Chiếu đèn pin xuống dưới, thấy bên trong là một hầm ngầm, cô lập tức xuống xem.
Tốt lắm!
Phòng mật thất chưa đến 20 mét vuông, nhưng bên trong xếp chật cứng hơn chục chiếc rương gỗ lớn.
Mở ra xem: Hai rương tiền mặt đại đoàn kết. Một rương đầy cá vàng nhỏ (vàng miếng). Một rương toàn kim nguyên bảo. Một rương đựng trang sức ngọc. Một rương đựng trang sức bằng vàng. Các rương còn lại là đồ cổ, đồ trang trí giá trị cao, thư họa của danh nhân...
Cô không do dự một giây nào, lập tức thu toàn bộ số rương vào không gian tùy thân.
Ngay sau đó, ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi một vật trên chiếc bàn phía trước...